CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 97

Thật là thảm hại không chịu nổi, đúng lúc đó xe của Hứa Tranh đi ra,

Hổ Phách vội vã mở cửa xe, giống như trốn lên xe, thúc giục Hứa Tranh
mau chạy đi.

Hứa Tranh quay đầu nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt, sợ hết hồn vội

vàng hỏi cô bị làm sao vậy.

Hổ Phách che mũi, thút thít: “Bị đụng vào thân cây.”

Hứa Tranh vừa bực mình vừa buồn cười, không kìm lòng được gật đầu

khen: “Người lớn cũng không phải dễ dàng mà bị đụng như vậy.”

Xe rẽ ra đường lớn thì gặp đèn đỏ, Hứa Tranh dừng xe chờ, Hổ Phách

xoa mũi. Bỗng nhiên từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe màu trắng ở
đằng sau đang ngày càng gần, càng lúc càng gần… không nhanh không
chậm cùng xe của Hứa Tranh dừng lại song song ngang hàng nhau.

Chính xác đó là xe của Cố Tuần.

Trời ạ, Hổ Phách vội vàng xé khăn giấy lau mắt. Làm ơn đừng để cho

anh hiểu lầm là lúc anh và cô gặp lại, cô kích động đến rơi nước mắt hay là
khổ sở đến rơi nước mắt nha.

Sau cơn mưa không khí trở nên mát mẻ, nên trong xe không cần mở

điều hòa nên hai chiếc xe đều không đóng cửa sổ. Khoảng cách giữa cô và
Cố Tuần cùng lắm chỉ cách nhau khoảng một mét rưỡi, với khứu giác mẫn
cảm của cô, nhất là vào mùa hè lại càng nhaỵ cảm với người thì mùi hương
quen thuộc trên người Cố Tuần cùng với mùi nước hoa trên người Đường
Bối Bối hòa vào không khí cô đều ngửi được rất rõ ràng.

Hổ Phách căng thẳng đến không dám thở, không dám ngoảnh đầu

sang, khóe mắt liếc thấy Cố Tuần cũng không có động tác quay đầu nên cô
vẫn giữ tư thế mắt nhìn thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.