viện có thể tự do xuất nhập, chín viện nội viện ngoại trừ Thúy trúc viên
cùng nơi ở của ta Tùng Hải viên, các nơi khác đều không cần phải đến.
Ngoài ra, các ngươi không được can thiệp vào hoạt động của tiểu thư,
Đường phủ cũng có người bảo vệ tiểu thư, chỉ cần các ngươi phối hợp nhịp
nhàng chứ không cần các ngươi phá đám.
Dịch Tiểu Uyển không nhịn được cười, nhìn Liễu Thiên Kỳ tưởng như vô
hại thật ra thì một bụng quỷ quái. Biết rõ người của Sát Sự Thính đến
Đường phủ tuyệt đối không phải là chuyện tốt, hết lần này tới lần khác ngăn
cản không được, cố ý chỉ nói một nửa.
Vừa nói quy củ Đường phủ khá nhiều, nhưng lại không nói rõ ràng là
những quy củ gì; lại đưa ra đủ loại hạn chế, nếu hành động gì của Sát Sự
Thính bị Liễu Thiên Kỳ tóm được nhược điểm, lấy cớ vi phạm quy củ
Đường phủ, đem mọi người đá ra ngoài.
Chu Lễ Uyên kinh ngạc hỏi ngược lại: "Liễu Phó tổng quản, ngươi không
tự mình bảo hộ Đại Nhi tiểu thư sao?"
Liễu Thiên Kỳ cười ha ha chỉ vào mũi của mình: "Ta á? Quên đi, ta là tay
thư sinh trói gà không chặt, không thể tập võ. Nếu trên đường gặp phải chó
hoang, ta cũng phải đi vòng thật xa."
Chu Lễ Uyên hiển nhiên bị hắn dùng lời nói này làm cho sợ hết hồn. Nhi tử
Liễu Khinh Dương không thể tu hành, chuyện này truyền đi quả thật thiên
hạ chê cười. Chu Lễ Uyên tâm địa rất tốt, nghĩ Liễu Thiên Kỳ xuất thân
danh môn, phụ thân danh tiếng uy chấn Đông đô, lại có nhi tử không thể tu
hành. Nói vậy, áp lực với Liễu Thiên Kỳ cũng rất lớn. Tự nhiên, Chu Lễ
Uyên toát ra thần sắc tiếc nuối.
Liễu Thiên Kỳ thường thấy người khác tiếc nuối cho hắn liền ngạo nghễ
nói: "Mặc dù Thiên Kỳ không thể tu hành, nhưng là dựa vào trí não để ăn
cơm. Ngươi không phải lo ta sẽ chán nản. Không thể tu hành đối với ta mà
nói lại là chuyện tốt. Dù sao, cho dù ta liều mạng khổ luyện, cũng không thể
nào vượt được gia phụ."
Hắn vừa nói như thế, ấn tượng của Tần Phi đối với Liễu Thiên Kỳ tốt lên
một chút. Nam nhân lòng dạ rộng rãi, ở thế giới mà thực lực quyết định mọi
chuyện, một người không thể tu hành, muốn ngồi vững vàng ở vị trí Phó