- Mày trốn việc Tết nhà này à?
Mẹ chồng chép miệng:
- Biết con này lười thế thì ngày trước chẳng lấy về!
Chồng em đã được hơn mười tuổi. Nó bắt đầu biết nó
có quyền với em. Nó cũng chửi:
- Con hổ vồ!
Em không chịu được. Em bước ra, nhưng bụng em đau như
cắt. Em không thể chịu. Em đứng giữa cửa, quay lại, nói:
- Chửi cả ngày cả đêm thế này không sống được. Từ nay
tôi không phải con dâu nhà này nữa…
Rồi em chạy thật nhanh. Nước mắt giàn giụa.
Nhưng em không về nhà em. Em lên núi, đến chỗ có
mọc dây lá ngón, tuốt một nắm rồi ngấu nghiến nhai
hết ngay. Xong em lên đứng tảng đá, nhìn về nhà em bên
Nhá Súa. Em khóc gọi: “Mẹ ơi!”
Trả bạc người ta đủ cân, cho con bỏ đường lo
Trả vật người ta đầy chuồng, cho con được xa đường khổ.
Nhưng mẹ cha không trả được thì con đành phải chết.
Mẹ chồng lên núi tìm. Em ngồi xuống khóc, không
về. Lát sau bà bác chồng lên. Bà hỏi em:
- Con ơi! Con nuốt lá ngón rồi à?