CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 110

được cắm vào giậu cây để lừa quý vị. Hiểu không nào? Con dao không phải
hung khí, vì nó chẳng thể tự bay lên, cắt cổ người ba lần, sau đó tự rơi vô
bụi. Lí luận quá rõ rồi chứ?”

“Chưa thật rõ,” thanh tra phản bác. “Nếu không dao đó thì là vũ khí khác

chăng? Vũ khí khác cũng đâu tự bay, cắt cổ ba lần, rồi biến mất được.
Không, tôi chả tin. Ai mà tin nổi? Giả thuyết con dao còn hợp lí hơn
nhiều.”

“Vậy đành nhờ tiến sĩ Fell,” Murray nổi cáu. “Tiến sĩ nghĩ sao?”

Fell khịt mũi. Thông thường, theo sau những tiếng phì phò, khụt khịt, sẽ

là một tràng lí luận dữ dằn. Song lần này, ông tỏ ra hòa nhã.

“Tôi tin vào con dao. Ngoài ra, theo lời khai, còn có cái quỷ gì màu xanh

xanh chuyển động ở trong vườn. Thanh tra, tôi biết ông đã thẩm vấn mọi
người. Ông không phiền nếu tôi điều tra thêm chứ? Ở đây có một người tôi
quan tâm nhất. Tôi muốn tọc mạch, hỏi thêm ông ấy vài câu.”

“Người ông quan tâm nhất à?” Gore hỏi, tự nghĩ đó là mình.

“Phải, tôi muốn nói,” tiến sĩ dùng can để chỉ, “ông Welkyn.”

Chánh thanh tra Hadley rất rầu Fell, vì tiến sĩ khoái chơi trò chứng minh

trắng là đen, hoặc ít nhất cũng là điều không ai ngờ tới. Nói cách khác, ông
thích đạp đổ tòa thành logic, rồi đứng bên trên ca khúc khải hoàn. Đối với
Page, người đáng quan tâm nhất đương nhiên không phải Welkyn. Ông luật
sư béo, với cái cằm dài câng cấc, cũng không nghĩ bản thân có gì thú vị.
Nhưng khốn thay, đến Hadley cũng phải thừa nhận: Người đúng thường là
thằng cha tiến sĩ!

“Ông bảo tôi ư?” Welkyn hỏi.

“Lúc nãy tôi vừa nói với thanh tra viên,” Fell đáp, “rằng tên ông nghe rất

quen. Giờ đã nhớ rồi. Dường như ông thích chuyện siêu nhiên? Hay muốn
sưu tập những thân chủ kì dị? Cái anh bạn này,” ông hướng về Gore, “cũng
kì dị như gã Ai Cập khi xưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.