CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 116

“Em, Madeline đây.”

“Tia sáng lạnh lùng, tình cũ của tôi,” Gore nói, khóe mắt hằn sâu. Y quay

qua giữ chân Murray, giọng điệu có vẻ hối lỗi. “Không hay gì, thầy ạ. Quá
khứ đã qua, không ai tìm lại được, và giờ đây, em cũng chẳng quan tâm tới
nó làm chi. Về mặt tinh thần, hai mươi lăm năm qua, em luôn tiến lên, còn
thầy dường như vẫn đứng tại chỗ, không hề thay đổi. Trước kia, em từng
trông mong, tưởng tượng một ngày về, thăm lại từ đường tiên tổ. Em nghĩ
mình sẽ xúc động lắm khi thấy lại tranh cũ trên tường, hay những hàng chữ
do chính tay mình khắc bằng dao đằng sau băng ghế. Nhưng trở lại đây, em
mới thấy từng hòn đá, từng ngọn cây đều đã trở nên xa lạ. Giá như em
đừng về! Mà thôi, chuyện ấy không can hệ. Hiện tại, dường như đang có
nhiều diễn biến bất thường. Thanh tra Elliot, lúc nãy ông mới nói, ông
xuống đây điều tra vụ cô Daly bị giết?”

“Đúng vậy, thưa ông.”

Murray lại ngồi xuống hóng chuyện.

“Victoria Daly,” Gore hỏi. “Có phải con bé ngày xưa sống với bà cô,

Ernestine Daly, ở Nhà Hoa Hồng, phía bên kia rừng Rèm Treo?”

“Tôi không biết bà cô nào, nhưng đúng ngôi nhà ấy. Cô Daly bị siết cổ

vào đêm 31 tháng 7 năm ngoái.”

“Ít nhất tôi cũng có bằng chứng ngoại phạm,” Gore nghiêm nghị. “Năm

ngoái tôi còn đang vui ở Mỹ. Nhưng này, ai đó gỡ rối giùm với. Victoria
Daly bị giết thì liên quan gì tới vụ này?”

Elliot trông qua tiến sĩ Fell dò hỏi. Vẻ đang mơ ngủ, Fell thật ra đang

theo dõi tình hình sát sao. Ông như nín thở, gật đầu thật mạnh. Elliot bèn
mở chiếc cặp đặt bên cạnh ghế, lấy một cuốn sách khổ bốn, bìa bọc da bê
màu tối, mang nhan đề không mấy thú vị là Lịch sử đáng ngợi ca. Nhìn bìa
chưa cũ lắm, chắc đóng độ 100 năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.