Cho đến hôm nay, Page vẫn dám thề: Không ai đụng vô người máy.
Thực tế ra sao chẳng rõ, vì lúc ấy bảy người chen chúc cạnh nó, trên sàn
nhà cũ kĩ cọt kẹt, đổ dốc về phía cầu thang. Murray đứng quay lưng về hình
nhân, tay phải cầm hộp gỗ, trong cảnh tranh tối tranh sáng, ai nấy đều tập
trung vào thầy, nên nếu có kẻ ra tay, cũng chẳng làm sao biết được. Lúc
hình nhân chúi về đằng trước, đột ngột như xe hơi mất thắng, đám người
vẫn chưa trông thấy. Mãi đến khi khối sắt hơn 300 ký xồng xộc lao về phía
cầu thang, họ mới hoảng lên. Trong cơn hoảng loạn, chỉ nghe tiếng bánh xe
rít, tiếng can của tiến sĩ Fell trên bậc thang, và tiếng Elliot la hoảng: “Vì
Chúa, coi chừng dưới kia!”
Page nhào tới, với lấy bệ sắt. Anh không cản nổi cỗ máy khổng lồ, song
nhờ anh, nó chỉ lao thẳng trên bánh xe, không lật ngang, nghiền nát mọi thứ
trên đường xuống. Ngã sóng xoài, Page kịp thấy tiến sĩ Fell đang đứng giữa
chừng bên dưới, và ánh sáng chiếu vào từ cánh cửa mở dưới chân cầu
thang. Fell trông lên, đứng nép một bên bất động, tay giơ cao như thể
phòng thủ. Cỗ máy đen thui vụt xuống kinh hoàng, chỉ cách ông một đường
tơ kẽ tóc.
Và còn nữa, điều này không ai lường trước được: Sau khi qua cánh cửa,
người máy lăn vào hành lang. Dù một bánh xe văng ra, khiến nó tròng
trành, cả khối sắt vẫn theo quán tính tông vào khung cửa phòng đối diện,
làm cửa bật mở.
Page hộc tốc chạy xuống. Thôi rồi, đấy là phòng Betty Harbottle đang
nằm. Đã hiểu vì sao cô hầu phát bệnh, anh không lạ khi nghe tiếng la hét
vang lên, đón tiếp vị khách không mời. Người máy dừng rồi, mọi thứ lặng
yên, chỉ còn những âm thanh nho nhỏ từ phòng vọng lại. Đoạn, có tiếng
bản lề rít, bác sĩ King bước ra, mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng quát:
“Bọn quỷ trên kia, chúng bay vừa làm gì?”