đâu? Thiếu điều chúng dựng luôn vòng quay ngựa gỗ và xích đu, bán bánh
mì xúc xích cho đủ bộ. Chúng lèn chặt Bò Và Đồ Tể, vì phiên tòa sẽ dựng
nơi sảnh quán này. Gọi sảnh cho oai, thật ra chỉ là cái kho dài, mái thấp,
chỗ nhậu nhẹt của dân hái hoa bia.
Trên đường, ánh nắng chiếu lung linh trên rừng kính máy ảnh. Bên cạnh
đàn ông, không thiếu những đàn bà. Chó nhà lão Rowntree từ sáng sủa tưng
bừng, nhất quyết không câm mõm. Lúc này đây, nó đang rượt một người
chạy sang tận chỗ thiếu tá Chambers.
Trong lúc thiên hạ bên ngoài huyên náo ồn ào, xôn xao chuyện người
thừa kế là thật hay giả, tự tử hay bị giết, dân Mallingford vẫn kín tiếng, giữ
thái độ trung lập. Khác với thành thị, người miền quê sống gắn bó, phụ
thuộc lẫn nhau, có qua có lại. Gặp việc trọng đại thế này, họ cảm thấy nên
giữ miệng, chờ xem phán quyết ra sao. Nếu xớn xác bình luận nọ kia, e về
sau gặp nhau khó ăn khó nói.
Phiên tòa bắt đầu lúc 11 giờ sáng, giữa trời nắng nóng. Gian nhà kho dài,
u ám, đông nghẹt những người. Page cảm thấy bức bối trong chiếc cổ cồn
cứng ngắc. Viên luật sư trực tính, chủ tọa phiên pháp y, ngồi nơi chiếc bàn
lớn, sau một đống giấy tờ, với ghế nhân chứng đặt lệch về bên trái. Ông ta
quyết tâm không để nhà Farnleigh gây chuyện ầm ĩ tại tòa.
Đầu tiên, phu nhân Farnleigh, vợ góa nạn nhân, đứng ra nhận diện thi
thể. Đây chỉ là thủ tục thông thường, song cũng không diễn tiến suôn sẻ.
Molly chỉ vừa cất tiếng, Harold Welkyn đã đại diện thân chủ, đứng lên
phản đối. Diện áo khoác dài cài hoa, lão nêu lí do kĩ thuật, không chấp
nhận việc nhận diện, bởi nạn nhân không phải ngài John Farnleigh thật.
Lão trân trọng nhắc nhở tòa: Muốn xác định nạn nhân bị giết hay tự tử,
trước tiên phải phân biệt chân giả rõ ràng.
Burrows giữ mặt lạnh, ra sức cãi lại. Theo sau là cuộc tranh luận dài hơi.
Cuối cùng, quan tòa và Burrows lấn át được Welkyn. Song Welkyn đã thực
hiện việc cần làm: Nêu bật vấn đề quan yếu, vạch rõ giới hạn chiến cuộc.
Lão lui lại lau mồ hôi, xoa tay hài lòng.