CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 50

“Đúng vậy, có gì đáng cười đâu. Thầy ngồi đây trong căn phòng sáng

đèn, với bức tường đầy cửa sổ trông ra khu vườn tối đen. Đằng sau tán lá,
hàng cây, ai biết quỷ sứ đang thì thầm điều chi. Cần bảo trọng.”

“Ờ,” Murray nhếch miệng, nụ cười nhẹ tỏa từ ria mép tới râu hàm, “vậy

tôi bảo trọng là được. Nếu cảm thấy lo thì cứ đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi.
Giờ tôi phải cáo lỗi quý vị.”

Sáu người kéo ra hành lang đứng nhìn nhau. Murray đóng cửa lại. Hành

lang sáng đèn, dài và ấm cúng. Quản gia Knowles đứng đằng phòng ăn, nơi
chái mới được xây thêm, dính liền với khu trung tâm căn nhà, như phần
thân một chữ T ngược. Tuy mặt vẫn đỏ hồng, căng thẳng, Molly Farnleigh
cố giữ giọng bình thản:

“Có lẽ tốt hơn nên ăn gì đó? Tôi đã bảo dọn bữa nguội. Cứ việc ăn như

thường chứ có gì đâu.”

“Cám ơn bà,” Welkyn thấy nhẹ cả người. “Cho tôi xin bánh mì

sandwich.”

“Cám ơn,” Burrows nói. “Tôi không thấy đói.”

“Cám ơn,” nguyên cáo cũng hòa dàn đồng ca. “Đòi ăn hay từ chối đều tệ

như nhau, thôi thì để tôi đi làm điếu xì gà đen loại mạnh, rồi sẽ quay lại
canh chừng, không cho ai hại Murray.”

Farnleigh im lặng. Ngay phía sau ngài là cánh cửa trổ ra vườn, chỗ kế

bên cửa sổ thư viện. Ngài chăm chú nhìn khách khứa một lúc, đoạn mở cửa
bước ra.

Chẳng mấy chốc, Page bị bỏ lại một mình. Vị khách duy nhất còn trong

tầm mắt của anh là Welkyn, người đang hau háu xơi món sandwich cá
trong căn phòng ăn nửa tỏ nửa mờ. Nhìn đồng hồ chỉ 9 giờ 20, Page lưỡng
lự giây lâu, trước khi theo bước Farnleigh, đi vào khu vườn tối mờ, mát mẻ.

Khoảnh vườn hình chữ nhật, dài độ 25 thước, rộng độ 13, dường như

tách biệt với thế giới bên ngoài. Một bên vườn giáp với chái mới căn nhà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.