CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 72

thấy, sau đó đến lượt các ông Gore, Murray, Welkyn, và Page. Theo lời họ
thì như vậy. Tiến sĩ có nhận xét thêm không?”

“Gì hả?” Fell lơ đãng.

“Tôi hỏi nhận định của ông.”

“Nhận định của tôi à? Chúa chứng cho, vườn đẹp dường nào,” tiến sĩ

Fell đáp. “Nhưng sau đó thì sao? Sau khi Farnleigh bị giết, Murray chạy ra
vườn xem xét tình hình, cuốn Sách Dấu Tay liền biến mất khỏi thư viện.
Ông có hỏi các nhân chứng họ đang làm gì lúc ấy, cũng như nghi ngờ ai là
kẻ trộm?”

“Có, nhưng tôi không cần kể tiến sĩ nghe. Vì sao? Vì nó chỉ là con số

không to tướng. Giữa cơn hỗn độn, đâu ai để ý đến ai. Phân tích cho cùng
thì bất cứ ai cũng có thể là kẻ trộm.”

“Ôi trời!” Fell im giây lát rồi than. “Cuối cùng đã gặp.”

“Gặp gì?”

“Gặp điều mà tôi vẫn sợ lâu nay: Một vấn đề nan giải không đầu mối.

Trong những bản khai, các lời kể, thời điểm, thậm chí là các khả năng, đều
ăn khớp với nhau. Tại sao hung thủ sắp đặt cầu kì để giết Farnleigh mà
không phải Murray, đấy là câu hỏi lớn. Nhưng ngoài nó ra, chẳng còn điều
gì phi lí. Trên hết, ta không có vật chứng: Không vải rách, không tàn thuốc,
không cuống vé, không bút, không mực, không giấy… Hừm. Phải có bằng
chứng hữu hình, không thì đành phải chơi trò mò kim, dò dẫm, suy đoán
hành vi con người. Đoán xem nào. Ai là người có động cơ giết nạn nhân?
Và vì sao? Về mặt tâm lí, ai là người giống nhất với mẫu hung thủ anh đã
dựng nên trong vụ Victoria Daly?”

“Xin tiến sĩ cho ý kiến,” Elliot huýt sáo qua kẽ răng.

“Coi nào. Vụ Victoria Daly tôi đã nắm được thông tin thiết yếu. Nạn

nhân 35 tuổi, làm nông, dốt nát, không chồng, sống một mình. Ờ… phải
rồi… bị giết lúc 11 giờ 45 tối, ngày 31 tháng 7 năm ngoái, đúng chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.