CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 89

Trung cổ. Những liên tưởng của anh đôi khi đa cảm quá đáng, song anh
thật sự cảm nhận như thế, và tin như thế.

“Thưa các ông,” giọng Madeline như nài nỉ, “tôi chẳng có quyền gì có

mặt nơi đây, và lẽ ra chẳng nên nói những điều không liên quan tới mình.
Nhưng mà… tôi buộc phải nói.”

Cô cười nhìn Knowles. “Bác đợi cháu ngoài xe được không?”

Lòng hoang mang, rối rắm, song Knowles vẫn cúi chào, đi ra. Ngoài trời

mưa vẫn rơi.

“Tốt,” tiến sĩ Fell ngồi trở xuống, hai tay xếp trên đầu can. “Tôi có câu

hỏi cho cô, thưa cô Dane. Cô nghĩ gì về quan điểm của Knowles? Ý tôi
muốn nói: Ai là người thừa kế thật?”

“Vấn đề này khó khăn hơn ta tưởng nhiều.”

“Cô có tin những điều ông ấy kể?”

“Ô, ông cũng thấy Knowles hết sức chân thành. Nhưng bác ấy già rồi.

Trong đám con nít ngày xưa, bác thương nhất Molly. Chả là cha Molly từng
cứu mạng mẹ bác. Sau Molly, đến John Farnleigh. Tôi nhớ có lần, bác từng
làm cho John chiếc mũ phù thủy chóp nhọn bằng giấy bìa sơn xanh, bên
trên trang trí ngôi sao bạc và các thứ. Sau việc tối qua, Knowles không thể
mở miệng nói cho Molly hay, nên mới tìm đến tôi. Cái gì họ cũng tìm đến
tôi cả. Tôi giúp được chừng nào thì giúp thôi.”

“Thế hồi đó cô biết John Farnleigh rõ không?” tiến sĩ Fell nhăn trán rồi

cười. “Nghe bảo từng có chuyện trai gái lãng mạn giữa cô và ông ấy?”

“Ông làm tôi nhớ lại mình không còn trẻ nữa,” Madeline nhăn mặt. “Tôi

đã 35, chuyện ngày xưa không còn rành rẽ từng chi tiết đâu. Không, thật sự
không có trai gái gì cả. Chẳng phải tôi chê, mà là John không để tâm. Ảnh
hôn tôi một hai lần chi đó, trong vườn cây và trong rừng. Ảnh bảo tôi
không đủ tội lỗi như Adam già, tức là thiếu sự quỷ quyệt ấy. Mà lẽ ra phải
nói Eva mới phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.