CHIẾC GHẾ BẠC - Trang 73

CHƯƠNG 7

Trận đồ bát quái

Không thể nói khác được, ngày hôm ấy bắt đầu một cách tồi tệ. Trên

đầu là một khoảng không vắng bóng mặt trời, mây cuộn lên thành từng
đám, mỗi lúc một dày thêm vì tuyết, dưới chân sương móc đen thẫm mặt
đất, mỗi khi có một cơn gió thổi qua bạn lại có cảm giác nó chỉ chực lột da
bạn ra. Khi xuống dốc đi vào thung lũng, họ thấy nó là một phần của con
đường xa cũ nhưng hoang tàn hơn bất cứ chỗ nào họ đã đi qua. Họ phải tìm
đường qua những tảng đá lớn ngổn ngang, những ụ đá và đi ngang qua một
bãi xà bần, con đường quá thô bạo khắc nghiệt đối với những đôi chân sưng
tấy. Mặc dù họ đã kiệt sức nhưng trời lại quá lạnh để có thể dừng lại.

Vào khoảng 10 giờ sáng, bông tuyết nhỏ đầu tiên lơ lửng bay xuống

đậu lên cánh tay Jill. Mười phút sau tuyết đã rơi rất đều. Hai mươi phút sau
thì mặt đất đã có một cái áo khoác mới trắng tinh khôi. Thêm nửa giờ nữa
những bông tuyết nom nhẹ nhàng là thế đã trở thành một cơn bão tuyết thật
sự, một cơn bão xem ra sẽ kéo dài suốt cả ngày và cứ thổi táp vào mặt họ
khiến họ không thể nhìn cái gì ra cái gì được nữa.

Để hiểu những điều xảy ra sau đó, xin bạn hãy ghi nhớ cho là hầu như

họ không nhìn thấy gì. Khi họ đến gần ngọn đồi thấp đã chia cách họ với
cái nơi mà họ nhìn thấy những cửa sổ sáng ánh đèn ngày hôm qua thì nói
chung họ không thể nhìn được toàn cảnh. Bây giờ chỉ có một câu hỏi là
cách mấy bước có thấy đường không. Dẫu là như vậy, bạn cũng phải căng
mắt ra mà nhìn. Không cần nói chắc bạn cũng hiểu là họ chỉ lẳng lặng cúi
đầu mà bước và không hề nói gì với nhau.

Khi tới chân đồi họ thoáng thấy một cái gì như là những tảng đá ở hai

bên – những tảng đá hình vuông, nếu bạn nhìn thật kỹ, nhưng trong hoàn
cảnh của ba vị khách của chúng ta thì còn ai có tâm trạng mà nhìn. Vấn đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.