- Có đau không?
Louis lắc đầu. Chú nâng trôm-pét lên, đặt các ngón chân lên cần bấm
và thổi: đồ, rê, mi, fa, son, la, ại, đô. Đô, ại, la, son, fa, mi, rê, đồ. Ko-hoh!
Sam nhe răng cười.
- Tốt rồi, Thuyền Thiên Nga sẽ thuê bạn. - Cậu nói. - Bây giờ bạn là
một nhạc công trôm-pét thực thụ rồi. Nhưng màng bị cắt như vậy sẽ làm
bạn bơi khó khăn hơn. Bạn sẽ có nhiều hướng bơi quanh bởi vì chân trái
của bạn sẽ đạp mạnh hơn chân phải.
"Mình sẽ khắc phục được", Louis viết. - "Cảm ơn rất nhiều vì cuộc
phẫu thuật".
Ngày hôm sau các trại viên ra về. Những chiếc ca nô đã được kéo lên
những phiến đá trong nhà thuyền, phao bơi được kéo lên bờ, các cánh cửa
sổ của nhà ăn được đóng lại để ngăn ngừa gấu và sóc, các tấm nệm được
cuộn lại và nhét vào trong những chiếc túi có khóa kéo; tất cả mọi thứ đều
ngăn nắp chuẩn bị cho mùa đông dài lặng lẽ. Tất cả các trại viên đã đi hết,
chỉ còn lại một mình Louis. Lông cánh chú mọc nhanh, nhưng chú vẫn
chưa thể bay được. Chú quyết định sẽ ở lại khu trại một mình cho đến khi
chú lại có thể cất cánh và khi đó chú sẽ bay thẳng đến Bonston.. Không có
bọn trẻ, vùng hồ trở nên vắng lặng, nhưng Louis không sợ cô độc. Ba tuần
tiếp sau đó chú sống thoải mái. Lông cánh của chú tiếp tục mọc nhanh,
ngày cũng như đêm chú mơ tưởng đến Serena và tập thổi kèn. Suốt cả mùa
hè chú đã nghe nhạc - vài đứa trẻ có đài và cát sét - và bây giờ chú tập lại
những bài hát đó bằng chiếc trôm-pét của mình. Càng ngày chú thổi càng
hay hơn. Một ngày kia chú sáng tác một bản tình ca cho Serena. Chú viết
nhạc và lời lên chiếc bảng. Khi mùa xuân nảy lộc đâm chồi. Bờ hoang vu,
rừng vắng lặng không người ại tình yêu mang nỗi buồn êm dịu Và nàng
thiên nga mơ ước của lòng tôi. Thực sự chú nghĩ đến Serena, nhưng chú
không viết tên cô vào bài hát để nó không nói về riêng ai. Giờ thì bộ lông
của chú mọc rất đẹp và chú cảm thấy tuyệt vời. Vào ngày hai mươi mốt