CHIẾC KÉO TRỘM TÓC - Trang 14

rồi tự chắc lưỡi “tội nghiệp”.
“a, hôm nọ, cháu và bạn cháu đến đây lấy tóc phải không?”
Liên giật mình, miệng cô bé há ra. Câu hỏi này của bà cụ như một cú nhéo
mạnh. Trời đất, làm sao mà bà ấy biết vậy cà?
“Đừng sợ” Bà cụ cười hì hì “lấy thì lấy, có gì mà ngại hở cháu”
Liên cười trừ, khuôn mặt vẫn còn hơi đờ nhưng hơi thở cũng nhịp đều hơn.
Hình như bà ấy không có ý bắt chẹt Liên, nhưng mà sao Liên cứ cảm thấy
chột dạ hoài. Có cái gì kỳ lắm đang xảy ra.
“Thế cháu bán được bao nhiêu?”
“Cũng ít thôi ạ” Liên đáp lí nhí
“Ừm, từng đó thì thấm là bao, có muốn nữa không bà cho thêm”
Mắt Liên mở lớn, chợt quên mất cái sự lo lắng nãy giờ của cô bé:
“Thật hả bà”
“Ừ” Bà cụ gật đầu cười hiền
“Nhưng mà…” Liên nói một cách khó khăn, nhìn cô bé có vẻ trăn trở lắm,
cứ làm như đang chuẩn bị nhận của nả gì ghê gớm lắm vậy.
“Có gì đâu, bà biết cháu là một cô gái ngoan, để bà cho cháu cái này”
Bà cụ chồm lên, kéo chiếc chiếu trên đầu giường ra, để lộ một cái kéo ngọn
hoắc. Thân cây kéo làm bằng gỗ mộc, đẽo gọt một cách rất tỉ mỉ và trau
chuốt. Hai lưỡi kéo không đều nhau nhưng có vẻ rất bén. Bà cụ cầm cái kéo
lên, mò vào trong túi lấy ra một mảnh vải khô rồi quấn mũi kéo lại, cột
cứng ngắt. Bà đưa cái kéo cho Liên, cô bé nhận mà mắt cứ mở lớn hết sức
kinh ngạc.
“Ơ, bà cho cháu cái kéo ạ?”
“Ừ” Bà cụ lại đáp
“Nhưng…để làm gì ạ?”
“Để từ từ bà nói cho mà nghe” Bà cụ ôn tồn đáp “hồi xưa ấy, mẹ của bà lúc
chiến tranh có nhặt được của người ta một nén vàng. Bà ấy dùng toàn bộ số
vàng đó mua nhà, mua cửa, sắm sửa đủ thứ. Rồi vào một ngày mùng ba tết,
có một cô đồng tìm đến, hỏi xem mẹ bà có cần mua gương không. Mẹ bà từ
chối nhưng vẫn mời cô đồng uống nước và ăn bánh. Cô đồng không nói gì,
ăn hết phần bánh của mình và xin một cái hộp diêm đem về. Kể từ hôm đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.