XIII
MÚA TRÊN LƯNG NGỰA
An-cốp-xcai-a vẫn theo dõi tôi chẳng phút nào rời mắt. Thường thường
mỗi ngày ả đến nhà tôi một lần, có khi hai lần. Chiều nay giữa lúc tôi và
Giê-lê-nốp đang loay hoay lần mò chỗ ở của Ô-dôn thì ả lại đến và vô tình
gỡ mối tơ vò hộ chúng tôi.
Ngồi xuống đi-văng, An-cốp-xcai-a đánh diêm hút thuốc rồi đưa đôi mắt
nhà nghề nhìn tôi chờ đợi, nhưng tôi cứ phớt tỉnh, ả đành lên tiếng trước:
— Gặp rồi chứ?
— Ai cơ?
— Người được lệnh đến đây chứ còn ai nữa.
Tôi thấy cần phải nói thật những việc vừa qua với An-cốp-xcai-a, có lẽ ả
sẽ giúp được tôi nhiều trong việc này.
— À, gặp rồi.
— Hắn là ai thế?
— Bác sĩ thú y Ô-dôn. Biệt hiệu là lưu ly.
— Hiện hắn ở đâu?
— Chính tôi còn đang lúng túng về điểm đó...
— Khó quái gì cái ấy, ta suỵt con chó già Ê-din-ghe đi đánh hơi hộ ta
vậy.
Tôi liền gọi điện thoại cho Ê-din-ghe. Hắn bảo tôi ngày mai đến để thảo
luận rõ ràng hơn.
Hôm sau, Giê-lê-nốp lái xe đưa tôi đến sở mật thám. Vừa trông thấy tôi,
Ê-din-ghe niềm nở:
— Rất hân hạnh được gặp ông.
— Chào quan chánh.