CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 147

Khám phá được điều bí mật, tôi đứng lên định ra về. Nét mặt An-cốp-

xcai-a vụt thay đổi... Ả úp mặt vào lòng bàn tay gục xuống bàn rồi từ từ
ngẩng lên nhìn tôi đầy vẻ luyến tiếc:

— Anh Ma-ca-rốp! Nếu sau này có dịp sang Mỹ, anh hãy tìm em, em sẽ

vì anh làm mọi việc mà anh muốn...

Đêm ấy bọn Giét-ta-pô sục đến nhà tôi tìm bắt Giê-lê-nốp. May mà anh

đi vắng. Tôi vờ ngơ ngác bảo rằng có lẽ Vích-to đã chuồn mất rồi. Chúng
tin tôi bỏ ra về, không khám xét gì cả.

Hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng An-cốp-xcai-a đã lái xe đến nhà tôi. Ả

xồng xộc bước vào:

— Tên lái xe của anh đâu rồi?
Chắc chắn ả đã rõ ngọn ngành về việc bắt hụt Giê-lê-nốp đêm qua. Tôi

buồn bã đáp:

— Hình như hắn lẩn rồi.
Ả cười khẩy:
— Đấy, anh thấy chưa? Đã bảo mà!
An-cốp-xcai-a đi rồi, tôi gọi Mác-ta lên.
— Nhờ chị đi ngay đến phố Men-nhít-na báo cho Giê-lê-nốp tình hình

đã xảy ra và bảo đừng bén mảng về ngôi nhà này nữa.

Mãi gần tối chị mới về tới nhà và vui vẻ bảo nhỏ tôi:
— Ông Vích-to đang đợi ông ở cổng nhà số 3, trong góc phố. Ông ấy

bảo ông nhớ mang theo bản danh sách gì nữa đấy.

Tôi vội vàng xuống ga-ra đánh xe ra, để ở sân như là sắp sửa đi đâu xa.

Đoạn tôi quay lại cửa ngách phía sau lẻn ra phố đến chỗ hẹn.

— Này, chúng nó đang lùng cậu đấy. Đừng về nhà nữa. Công việc xong

chưa?

— Tốt lắm! Tối ngày kia máy bay ta sẽ hạ cánh xuống biệt thự Grê-nhe.

Độ 7 giờ anh phải chuẩn bị xong xuôi tất cả. Nếu sau đó không có lệnh
thay đổi thì đúng 7 giờ 30 anh lái xe qua đường Đô-gáp đón tôi rồi cùng
đến sân bay Li-ê-lúp.

Tôi trao bản danh sách bọn tay sai Blây cho anh rồi hai đứa chia tay.
Vừa đi được mấy bước thì anh khẽ gọi giật lại bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.