CHIẾC LEXUS VÀ CÂY Ô LIU - Trang 500

Liberia để họ đánh lẫn nhau. "Chúng tôi nghĩ, lính thủy Mỹ đang đến,
chúng ta sẽ được cứu thoát," phóng viên này nói, "nhưng họ đến rồi lại đi.
Tại sao họ lại có thể bỏ đi nhỉ?" Khổ thân cho anh chàng, đất nước của anh
không có lính thủy để cứu anh. Tôi cũng đánh cuộc rằng anh ta cũng sẵn
lòng trả tiền thuế để có được những người biết làm điều thiện. Họ không
ngại ngùng gì chuyện ở Liberia có một "chính phủ mạnh." Họ không lo
ngại gì về chuyện có chính phủ - vì những băng đảng và chúa đất đã hoành
hành ở đất nước của họ đã hơn một thập niên. Không, Liberia có thể không
bao giờ phải lo đối phó với nạn cửa quyền và quan liêu của chính phủ. Quả
thực tôi chỉ thấy có mỗi một nội quy trong tòa nhà hành pháp ở Liberia
trong hình thức một tấm biển chỉ dẫn gắn trên cánh cửa lỗ chỗ vết đạn.
Biển này ghi: "Nộp vũ khí của quý vị ở đây."
Các nhà tuyển dụng hoàn toàn không phải lo đến những luật lệ về an toàn
lao động ở Angola, không kể đến những dịch vụ cho người tàn tật. Con số
70.000 dân Angola bị vấp phải mìn gài trong thời gian suốt 25 năm qua,
làm cụt chân tay, họ vẫn đang tồn tại. Bạn có thể họ đang khập khiễng đi
trên đường phố của thủ đô Luanda, ở Quảng trường Felliniesque, xin ăn và
dùng gậy gỗ thay cho chân tay. Và ở Rwanda lẫn Burundi, không ai bị đòi
hỏi phải đóng góp cho Head Star, bảo hiểm thất nghiệp, Medicaid, dịch vụ
cho sinh viên vay tín dụng. Thay vào đó, họ tham gia cạnh tranh kịch liệt,
chiếm đất, chiếm năng lượng và nước sạch, trong đó những bộ lạc người
hutu và Tutsi thường xuyên giết lẫn nhau.
Người ta nói lúc đó rằng các tân nghị sĩ Cộng hòa chưa bao giờ dự tiệc tùng
trong Quốc hội. Họ nghĩ làm như thế sẽ bị mất uy tín trước vùng cử tri của
họ. Phần lớn trong số đó thậm chí cũng không có hộ chiếu. Chẳng sao. Họ
muốn chiếm được tất cả những lợi quyền gắn với việc trở thành những
Michael Jordan trong phương diện địa-chính trị, với việc trở thành người
Mỹ toàn cầu hóa, nhưng không cần phải hy sinh hay có trách nhiệm gì cả -
dù ở trong nước hay nước ngoài. Họ nên đến những vùng châu Phi bị chiến
tranh tàn phá để cảm nhận thực sự về những gì xảy ra cho những đất nước
đã mất đi tình cảm cộng đồng, cảm giác dân chúng có nợ nần với chính
phủ, cảm giác người này có trách nhiệm với người kia, và nơi mà người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.