CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 101

Kazimierz Korkozowicz

Chiếc măng - tô trắng kẻ ô vuông

Dịch giả: Thu Hạnh

Phần 20 - 21

An-ca dần dần hồi tỉnh nhưng đầu óc còn vẫn hết sức mù mờ. Cô cảm thấy
cơ thể sắp bị lộn trái ruột gan ra ngoài. Đầu nhức nhối như bị ai tròng lên
một chiếc đai thép vậy. Cô rên lên vài tiếng và thử ngồi dậy nhưng không
tài nào nhổm người lên được: tay chân đã bị trói chặt.
Thế là cô đành nằm nguyên trên chiếc giưởng sắt, trên trải một tấm nệm
bằng cỏ khô, đắp một tấm chăn mỏng, bạc phếch. Mãi sau cô mới buông
được hai chân bị trói xuống sàn, gượng ngồi dậy. Cô định đứng lên nhưng
đầu dây trói đã bị giữ chặt vào thành giường, giự chịt lấy người. Cô hất
mạnh đầu, gạt những món tóc lòa xòa trên mặt. Vì đau quá, cô hét lên một
tiếng. Nhưng dần dà, cô cũng đã tỉnh hẳn.
Đưa mắt nhìn quanh, cô hiểu ngay mình đang nằm trong một căn buồng
chật chội, bẩn thỉu, trên trần treo lủng lẳng một ngọn đèn không chao. Cạnh
giường có một chiếc ghế đẩu. Còn sát chân tường là một chiếc bàn con, bên
cạnh đặt một chiếc ghế chân cao chân thấp. Cửa sổ không có chấn song
nhưng cánh lại bị đóng chặt, cài then ở bên ngoài. Bên kia cánh cửa ra vào
đang mở toang, cô thấy một căn phòng để trống, không có đèn đóm gì.
Cô gái lại rên rỉ khi thử quay đầu. Cơn đau cũng dịu dần nhưng vẫn còn
thấy buồn nôn. Ngồi trên chiếc nệm cũ kỹ, rơm thòi cả ra bên ngoài trong
một tư thế hết sức bất tiện, nhưng cô không tài nào cựa quậy được vì bị
vướn sợi dây trói. Cô đành ngồi yên trong cái tư thế gò bó ấy, đầu cúi gằm
và cố nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Từ trong bóng tối chợt có tiếng ai đó chõ sang:
- Sao, tỉnh rồi kia à? – Giọng nói nghe rất đỗi già nua, hết sức lạnh nhạt
nhưng không lộ vẻ hằn học.
Cô ngẩng phắt lên vì sửng sốt: ai đã nói mấy câu kia, đằng sau cánh cửa tối
mò thế nhỉ?
- Ai đó? Ông là ai? – cô hỏi, giọng sợ sệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.