Kazimierz Korkozowicz
Chiếc măng - tô trắng kẻ ô vuông
Dịch giả: Thu Hạnh
Phần 36 - 37
Tê-rê-da Tê-ren về đến nhà hôm thứ sau. Suốt ngày hôm sau, chị bận bịu
với những việc liên quan đến chuyến đi biểu diễn vừa qua nên mãi đến gần
tối mới lại gặp Xar-na. Cơm nước xong xuôi thì đã muộn. Lúc ngồi uống cà
phê, chị mới báo cho A-na-tôn hay chị mệt rã rời sau chuyến đi biểu diễn
vừa rồi nên hôm nay đã cố thu xếp xho ngừng mọi việc còn lại, để đến mai
sẽ nghỉ ngơi vài hôm cho lại sức.
- Vì bạn bè thân thiết chắc cũng chẳng chịu để chúng mình yên thân ngồi
nhà, mà tiếp khách thì em rất ngại.
- Em muốn đi đâu nào? – Xar-na hỏi sau khi nhấp mấy ngụm cà phê.
- Đang tốt trời thế này, đi đâu mà chẳng được. Hơn nữa, sắp hết hè rồi,
cũng phải đi một chuyến chứ.
- Hay chúng mình ra Da-lê-xy-e dạo chơi đi. Gọi là tiễn biệt mùa hè một
thể hoặc cái gì đại loại như thế…
- Tuyệt! Hôm nay, chúng mình cứ mặc cho chuông điện thoại réo, đừng trả
lời ai cả. Còn ngày mai, ta sẽ lên đường ngay từ sáng sớm.
- Sáng sớm của em là gần mười hai giờ chứ gì? – Xar-na nói, giọng không
hẳn là không pha chút châm chọc – Muốn đi sớm, có lẽ em phải chước bớt
cái khoản trang điểm đi…
Hai anh chị không đả động gì đến chuyện đó nữa trong suốt buổi tối hôm
ấy. Nhưng hôm sau, quả tình họ đã lên đường khá sớm – khoảng gần chín
giờ. Đến Da-lê-xy-e, họ cho xe vào bãi đỗ rồi đưa nhau ra những hồ nước
gần ngay đấy, hòa vào đám khách du lịch vừa mới từ Vác-xa-va đáp tàu
điện đến, đang nhởn nhơ trên con đường có trồng cây hai bên, chạy sâu mãi
vào lòng rừng.
Chẳng mấy chốc họ đã đến một hồ nước xanh biếc. Giữa hồ là mọt bể bơi
hình bầu dục đẹp tuyệt trần, bờ viền đá trắng, nối lìên với con đường bằng
một chiếc cầu nhỏ, cong vút. Cách một quãng xa là một dải rừng khá rộng,