trải dài tít tắp. Ngay dưới chân cầu có một phòng tập bắn kề lưng bên một
quầy bán vé và một quán giải khát. Lìên đó, trên mọt bục gỗ cao, một dàn
nhạc đang tấu một khúc nhạc nhảy cho đám thanh niên nam nữ ham vui
nhộn.
Ven hồ có đặt một dãy ghế đá mà hầu như không một chiếc nào còn để
trống. Cả Tê-rê-da lẫn A-na-tôn chưa ai thấy mệt nên họ cũng chẳng thiết
gì ngồi. Họ vòng qua sân hồ liễu rũ, bước lên chiếc cầu cong lần ra bể bơi.
Cả ở ngoài này nữa cũng thấy bán xúc xích, si-rô, bánh kẹo và lại thêm một
dàn nhạc nữa đang đệm cho một nữ danh ca tốt giọng.
Họ quyết định dừng lại chỗ dàn nhạc để nghe cô danh ca kia hát.
PHẦN 37
Trên một chiếc ghế đá cạnh hồ có một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi.
Ông ta hình như chỉ chú mục vào những chiếc thuyền thoi sặc sỡ đang nhẹ
nhàng lướt đi trên mặt hồ trong vắt. Nhìn hai tay ông ta tì lân chiếc gậy, ai
cũng tưởng rằng đó là một ông già đã nghỉ hưu, mệt mỏi với cuộc sống,
đến ngồi trên chiếc ghế đá kia để sưởi nắng, cố tận hưởng cái ấm áp của tiết
hè. Thật ra, tuy ông ta ngồi yên, mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng vẫn
không hề bỏ sót bất cứ một điều gì xảy ra chung quanh.
Vì thế, khi ở cuối đường xuất hiện một thanh niên mặc quần jean, áo sơ mi
sặc sỡ với chiếc blu-dông da ngắn khoác hờ trên vai, là ông ta chú ý ngay.
Lúc chàng trai nọ đi ngang qua chỗ ông ta ngồi, người ta thấy họ nhìn nhau
rất tâm đắc và ông già kín đáo hất đầu, ra hiệu cho anh chàng kia nhìn về
phía chiếc cầu.
Anh chàng ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Mê-tếch, một nhân vật khá
nổi tiếng và rất được kính nể trong đám “thế tục”. Mái tóc đen, dài đến tận
vai, khuôn lấy một bộ mặt gầy choắt, với cặp lưỡng quyền cao, cặp má hóp,
cái mũi hếch nhọn hoắt và cặp môi mỏng dính, bệch bạc. Người như thế kể
cũng khó gọi là đẹp. Nhưng bù lại, anh ta có hàng loạt ưu điểm khác. Tuy
chỉ mới một tí tuổi ranh song Mê-tếch rất thạo đời và chính điều đó đã giúp
ích rất đắc lực cho anh ta, không phải theo hướng hoàn thiện những phẩm
chất tốt đẹp vốn có, mà theo hướng hoàn thiện những ngón nghề làm ăn –