Thế nào, anh chàng này ra sao?
- Dân mê đánh cá ngựa, ai cũng nhẵn mặt hắn ta. Với lại, cũng là tay rất
hám gái. Chuyện ngựa nghẽo, hắn may rủi thế nào tôi không biết, chứ
khoản gái gúng thì xem ra chẳng phải lúc nào cũng trôi chảy. Mới đây, hắn
vừa bị phỗng tay trên mất một ả tình nhân. Thủ phạm lại là một cậu oắt con
nào đó, nổi tiếng trong bọn chúng với biệt hiệu là Táo Xanh – gã này khá
bảnh trai, để ria mép, nhưng lại đã từng ngồi tù ba năm vì tội ăn trộm và bẻ
khóa.
Vưđ-ma huýt sáo khe khẽ, nhưng viên thiếu úy vẫn làm thinh, chẳng nói gì.
- À, còn một chi tiết này nữa. – Ghéc-xơn cười khẩy, cái mũi lốm đốm tàn
nhang hơi nhíu lại, - Ả nhân tình ấy thì nổi danh với biệt hiệu là An-ca
Trắng, còn họ tên thật lại là El-mer.
Vưđ-ma ngả người sâu vào ghế bành, lặng thinh đến cả phút đồng hồ, nhìn
chằm chằm vào mặt của viên thiếu úy, vì anh biết rõ mười mươi nụ cười ấy
muốn ngụ ý gì. Mãi, mới lên tiếng:
- Cậu khoái chí vì đã làm cho “sếp” phải sửng sốt chứ gì, hả anh chàng xỏ
lá? Nhưng sao lại gọi là An-ca Trắng nhỉ? Tên thật là Y-a-ni- na kia mà.
Hay đây chỉ là sự trùng hợp khớp tình cờ?
- Tôi đã có ngẫm nghĩ ít nhiều về chuyện đó. Y-a-ni-na – đó chính là Y-an-
ca, nhưng về sau lại đọc trại đi thành An-ca.
- Hừm… Để xem lại đã. Vấn đề này đích thân tôi sẽ tự tìm hiểu lấy. Này,
họ tên thật của cái gã Táo Xanh ấy là gì, nhà cửa nó ở đâu?
- Vich-to Y-a-khma… - và Ghéc-xơn trao ngay cho thiếu tá địa chỉ của hắn.
Phần 6
Ngôi nhà đã cũ kỹ lắm rồi, chiếc sân lại lầy lội và lổng chổng không biết
bao nhiêu là đồ đạc. Vưđ-ma tìm thấy cái biển gỗ ghi số phòng và lần theo
những bậc gỗ ọp ẹp, leo lên tầng bốn. Vừa đi, anh vừa cố nhịn thở, để khỏi
phải ngửi thấy mùi xà phòng và mùi cải bắp ủng lờm lợm trên cầu thang.
Cửa phòng nào cũng hướng ra hành lang. Vưđ-ma tìm được số phòng và