CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 88

đang có nguy cơ đến tính mạng…
- Làm sao mà anh ấy biết được địa chỉ của bác hả?
- Tôi cũng chẳng hỏi nữa.
- Anh ấy tên là gì ạ?
Bà cụ đưa cả bàn tay lên che miệng và nhìn Vưđ-ma bằng đôi mắt mở to.
- Chết thật! Tôi quên mất rồi. Anh ấy có nói họ tên đấy, nhưng tôi quên
biến mất…
Vưđ-ma cười
- Thôi, biết làm sao được… Thế anh ấy còn nói gì nữa không hả bác?
- Nhắc tới chuyện đó, tôi chết từng khúc ruột, ông thiếu tá ạ… Nhưng cơ sự
đến nông nổi này rồi thì cũng chẳng giấu mà làm gì… Con bé lấy trộm của
anh ấy…
- Lấy trộm ư? – Vưđ-ma chồm hẳn người về phía cụ - Lấy mất bao nhiêu
tiền?
- Nó có lấy tiền đâu. Anh ta mất là mất cái áo măng tô với cái xắc bằng da,
để trong phòng cô vợ chưa cưới, vì có anh nào đó, đại để là thế, đưa nó vào
căn phòng ấy, ăn ngủ gì đó với nhau.
- Anh ấy chỉ nói đến chiếc măng tô với cái xắc thôi sao? – Trong giọng nói
của Vưđ-ma thoáng chút ngờ vực.
- Vâng, dĩ nhiên. Chứ ông còn đòi gì nữa. Đầu đuôi thế này đây.
Rồi bà thuật lại những gì A-na-tôn Xar-na kể với mình. Và lại một câu đố
nát óc nữa mỗi lúc một lớn dần lên trong óc Vưđ-ma.
- Thế bác đã cho anh ấy biết những gì?
Bà cụ nhắc lại đầy đủ những gì mình đã nói với Xar-na bằng một giọng đầy
lo âu.
- Xem ra tôi đã dại dột khi đem kể hết với anh thanh niên những chuyện đó,
phải không? Nhưng trông mặt mũi, thì anh ta là người tử tế. Anh ấy hứa sẽ
báo cho An-ca biết chuyện cô ta đang bị truy lùng. Có điều tôi không hiểu
vì sao anh ấy lại biết được chuyện đó.
- Chính tôi nữa, tôi cũng không biết, phải chi có ai đó giải đáp giúp cho câu
hỏi ấy thì tốt quá bác nhỉ? – Và Vưđ-ma chấm dứt buổi trò chuyện với bà
dì của An-ca.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.