CHIẾC VÒNG CỦA BARAKKAS - Trang 146

biết gì cả . Và tất cả là lỗi ở cháu.”

“Đúng vậy,” ông Rex đồng ý, trước sự ngạc nhiên của Charlie. “Nếu chú

mày không có Khả năng thì những chuyện này đâu có xảy ra. Nào, hoặc là
chúng ta cứ ngồi đây mà than khóc rằng cuộc đời bất công làm sao, hoặc là
có thể sử dụng Khả năng của mình để cứu cha mẹ chú mày về.”

“Cháu không bao giờ muốn dùng lại nó nữa,” Charlie nói. “Ước gì cháu

bị Rút như mọi người muốn đi cho xong.”

“Suy nghĩ hay đó,” ông Rex đáp. “Hãy cứ làm cho chú mày ngu si và bỏ

đi mọi cơ hội chúng ta có được để cứu cha mẹ của chú mày về nhà an toàn.
Giờ đi luôn đến Phân viện Ác mộng mà cắt béng cái thùy trán của chú mày
đi. Cha mẹ chú mày sẽ chết, nhưng chú mày còn quan tâm quái gì nữa đâu
chứ? Chú mày sẽ ngu ngốc đến chẳng còn biết gì nữa. Đó là điều chú mày
muốn phải không?”

“Chú biết là cháu không muốn thế mà,” Charlie thừa nhận. Họ im lặng

một lúc. “Buồn cười thật,” nó nói tiếp, mắt nhìn chăm chăm vào đống đổ
nát của ngôi nhà nơi nó đã lớn lên. “Cháu đã luôn khao khát được đi khỏi
nơi này, rời xa cha mẹ , vì cháu có cảm giác họ sẽ còn bao bọc cháu cho tới
chết. Nhưng bây giờ... cháu chỉ muốn về lại với họ thôi.”

“Ta biết cảm giác đó,” ông Rex nói. “Cha mẹ của ta cũng vậy. Giờ hai cụ

mất rồi, nhưng khi họ còn sống thì, trời ạ, không cách nào làm họ đừng lo
lắng về ta được. Chuyện đó khiến ta chỉ muốn điên lên.”

“Chú yêu họ chứ?” Charlie hỏi.

“Hơn bất cứ gì khác. Đôi khi, trong những lúc khó khăn, ta thường nhớ

lại khi mình còn là một đứa nhóc, bị sốt nóng hổi, và bàn tay mẹ mát rượi
đặt lên trán ta thần diệu đến thế nào.”

“Vâng, cháu hiểu.”

“Cha mẹ ta mất rồi,” ông Rex chỉ nói vậy. “Và nơi họ đến thì vô phương

về lại. Tất cả những gì ta có chỉ là ký ức. Nhưng cha mẹ của chú mày, nhóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.