CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 45

“Tuyệt vời!” Hắn cười toe. “Ngươi đã mang con kền kền theo ngươi. Cảm
ơn!”

Không phải phản ứng mà tôi đang hy vọng. Tôi cứ chờ đợi đến một ngày
khi gã xấu xa thấy tôi và hét lên, Ta từ bỏ! Nhưng nó vẫn chưa xảy ra.

“Setne, bỏ chiếc vương miện xuống.” Tôi giơ thanh kopis của mình lên, cái
mà không có cảm giác nặng trịch với sức mạnh của Nekhbet chảy trong tôi.
“Đầu hàng, và ông có thể sống sót rời khỏi đây. Nếu không thì –”

“Ồ, rất tốt! Rất đe dọa! Và những người bạn của ngươi ở đây… Để ta đoán.
Ngươi giữ ta bận rộn trong khi chúng thiết lập cái bẫy ngạc nhiên nào đó để
kiềm chế vị thần mới tạo ra à?”

“Ngươi vẫn chưa là một vị thần.”

Hắn ta xua câu bình luận đi. “Ta cho là Carter cũng đang trốn quanh đây,
lén lút và vô hình? Chào, Carter!”

Nếu Carter ở gần đây, cậu ấy không trả lời. Anh bạn thông minh.

Setne giơ phần còn lại của cổ tay hắn lên. “Dù cho ngươi ở bất cứ đâu,
Carter, ta đã ấn tượng bởi câu thần chú cắt tay. Cha ngươi sẽ tự hào. Đó là
những điều quan trọng với ngươi, phải không? Làm cho cha ngươi tự hào?
Nhưng hãy nghĩ điều gì sẽ có thể nếu ngươi gia nhập với ta. Ta có ý định
thay đổi luật lệ của trò chơi. Chúng ta có thể hồi sinh lại cha ngươi – Ý ta là
cuộc sống thật, không phải nửa cuộc đời khủng khiếp hắn ta đã có ở dưới
Âm phủ. Mọi thứ đều có thể một khi ta là một vị thần!”

Quanh cổ tay Setne, Màn sương cuộn xoắn, đặc lại thành một bàn tay mới.
“Ngươi nói gì, Carter?”

Phía trên tên pháp sư, không khí tỏa sáng mờ mờ. Một nắm tay khổng lồ có
kích thước của một cái tủ lạnh xuất hiện trên đầu Setne và nện hắn xuống
mặt đất như một cái đinh đóng vào gỗ mềm.

“Tôi nói không.” Carter xuất hiện bên kia sân, chiếc mũ của Annabeth trong
tay cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.