CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 5

vậy?”

Vẫn không có gì.

Thường thì tôi sẽ không hoang mang nếu đội kỵ binh không thể xuất hiện.
Annabeth và tôi đã ở trong rất nhiều tình huống xấu mà không có sự hỗ trợ
nào. Nhưng thường thì chúng tôi không bị mắc kẹt vào Đảo Governors giữa
một trận cuồng phong, bị vây quanh bởi những con rắn thở ra lửa chết
người.

(Thực sự, tôi đã bị vây quanh bởi những con rắn thở ra lửa chết người trước
đó, nhưng không phải những con có cánh. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi nó
có cánh. )

“Được rồi.” Annabeth quét mưa khỏi đôi mắt cô, điều mà chẳng giúp gì,
bởi vì trời đang mưa như trút. “Sadie không trả lời điện thoại của em ấy.
Chữ tượng hình của Carter không hoạt động. Tớ đoán chúng ta phải tự làm
việc này thôi.”

“Chắc chắn,” tôi nói. “Nhưng chúng ta làm gì?”

Tôi lén nhìn quanh chỗ ẩn náu. Ở phía cuối một lối vào hình vòm cung, một
cái sân cỏ trải dài khoảng tám mươi mét vuông, được bao bọc bởi những
tòa nhà gạch đỏ. Annabeth đã nói với tôi nơi này là một pháo đài hay gì đó
từ cuộc chiến tranh Cách mạng, nhưng tôi đã không lắng nghe các chi tiết.
Vấn đề chính của chúng tôi là cái gã đang đứng ở giữa bãi cỏ thực hiện một
nghi thức phép thuật.

Hắn ta trông giống như một Elvis Presley còi cọc, bước đi khệnh khạng tới
lui trong chiếc quần jeans đen gầy nhẵn, một chiếc áo sơ mi xanh da trời
nhạt và một chiếc áo khoác da màu đen. Mái tóc nhờn hất ngược ra sau của
hắn có vẻ không thấm nước và gió.

Trong hai tay hắn cầm một cuộn giấy cũ, giống như một tấm bản đồ kho
báu. Khi hắn ta bước đi, hắn đọc to lên, thỉnh thoảng hất ngược đầu ra sau
và cười. Về cơ bản gã này hoàn toàn điên khùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.