CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 50

Sadie bước về phía trước. Mái tóc highlight màu cam của con bé quất
quanh mặt nó. Đôi mắt nói chuyển sang nghiêm khắc, làm cho ánh nhìn của
con bé thậm chí càng giống một Annabeth nhỏ hơn.

“Không câu thần chú nào tôi có thể đọc,” Sadie đồng ý. “Nhưng tôi có bạn
bè.”

Con bé chuyền cuốn sách của Thoth cho Annabeth, người chớp mắt ngạc
nhiên. “Ừm… Sadie?”

Setne cười thầm. “Cô ta sẽ làm gì? Cô ta có thể thông minh, nhưng cô ta
không thể đọc chữ Ai Cập cổ.”

Sadie siết chặt cẳng tay Annabeth. “Cô Chase,” con bé trang trọng nói, “tôi
có một từ cho cô.” Con bé dựa tới và thì thầm điều gì đó vào tai Annabeth.

Gương mặt Annabeth biến đổi. Chỉ một lần trước đây tôi từng thấy cô ấy
với một biểu hiện ngạc nhiên thuần khiết đến thế: khi cô ấy trông thấy cung
điện của các vị thần trên núi Olympus.

Sadie quay sang tôi. “Percy… Annabeth có việc phải làm. Em cần chăm sóc
anh trai em. Tại sao anh không tiếp đãi người bạn của chúng ta Setne?”

Annabeth mở cuộn giấy. Cô bắt đầu đọc lớn bằng tiếng Ai Cập cổ. Những
chữ tượng hình trôi lơ lửng khỏi cuộn giấy papyrus. Chúng cuộn xoáy trong
không gian quanh cô, hòa lẫn với những từ Hy Lạp như thể Annabeth đang
bổ sung lời chú thích của cô ấy cho câu thần chú.

Setne thậm chí trông còn ngạc nhiên hơn cả tôi. Hắn ta tạo nên một tiếng ồn
bị bóp nghẹt ở sau cổ họng hắn. “Điều dó không… Khoan đã ngay bây giờ.
Không!”

Hắn giơ hai tay lên để thực hiện câu thần chú ngược lại gì đó. Vương miện
của hắn bắt đầu tỏa sáng.

Tôi cần di chuyển, nhưng Nekhbet không giúp đỡ. Bà ta hơi quá tập trung
vào Carter, người đang bốc mùi thịt nướng và ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.