CHIẾN LANG - Trang 114

Những lúc khác, hắn như thể đã quên sự tồn tại của cô.

Hắn thậm chí không quát cô đi làm việc, ngược lại là cô tự động đi làm.
Mặc dù không thích nhưng cô biết mình cần hắn giúp thay thuốc, chính cô
không thể xử lý được vết thương trên lưng, mà cô thì không muốn nợ hắn.

Hắn là quái vật, chờ cô tìm được cơ hội giết hắn, cô không muốn mình còn
nợ hắn.

Mọi người thay phiên đến bên cô, giúp cô lấy nước, nhận cơm, chăm sóc
thương binh, che giấu sự yếu ớt của cô. Thậm chí khi nhổ trại bọn họ còn
giúp đỡ cô tháo dỡ hoặc lắp ráp lều, bọn họ che giấu cơ thể nhỏ bé yếu đuối
của cô, để cô có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi.

Dù vậy, hắn vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô.

Cô cứu đám thương binh này, ai cũng có khả năng bị thương rồi bị vứt bỏ
sau mỗi cuộc chiến. Dù vậy, không phải tất cả mọi người đều có hảo cảm
với cô, ví dụ như Tháp Lạp Cổn. Sau khi bị thương ở chân, hắn ta an phận
hơn rất nhiều, phần nhiều là chui vào góc nào đó nghỉ ngơi, dùng cặp mắt
đê hèn của hắn ta lặng lẽ nhìn mọi người, đặc biệt là người của hắn. Tháp
Lạp Cổn là Ngũ thập phu trưởng, hắn ta mà chết thì kẻ khác sẽ được lên
thay. Tương tự như Tháp Lạp Cổn luôn luôn muốn thay thế hắn vậy, hắn
cũng chưa bao giờ tin tưởng tên tay sai này.

Hắn thấy ánh mắt Tháp Lạp Cổn nhìn cô lóe lên sự hung ác, trong lòng hắn
biết Tháp Lạp Cổn sớm hay muộn sẽ tìm cơ hội trả thù.

Hắn lạnh lùng nhìn Tháp Lạp Cổn theo dõi cô, nhìn những người đó tới gần
cô, giúp đỡ cô, tụ tập bên cạnh cô. Hắn chú ý những người đó, thấy cô bất
giác nở nụ cười với vài người trong số họ, đặc biệt là tên câm kia.

"Cô không nên quá thân thiết với tên câm ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.