CHIẾN LANG - Trang 143

lúc nào.

Hắn cho cô con dao hắn luôn mang theo.

Ai cần hắn quan tâm?

Cô không cần sự đồng cảm của hắn, không cần sự thương hại của hắn!
Không cần! Cô ném mạnh con dao ra ngoài.

Con dao giản dị va vào cọc gỗ chống lều, rơi xuống phát ra tiếng leng keng,
nằm trên thảm dệt.

Lớp bao màu lá cọ sẫm cũ kỹ, sợi dây buộc quanh chuôi dao để chống trơn
vì dùng lâu nên nhìn như đã hợp làm một với chuôi dao khiến con dao nằm
trên thảm dệt đủ màu càng trở nên nổi bật hơn. Cô thở dốc, lau nước mắt
trên mặt, nhưng không thể nào không chú ý đến con dao bắt mắt như vậy.

Đáng ghét! Chết tiệt!

Phát tiết tức giận xong, lý trí cũng quay về. Cô muốn sống tiếp thì phải có
vũ khí phòng thân. Cô phải thừa nhận rằng hắn đúng, cô hận bản thân phải
nhận sự bố thí của hắn, nhưng cô biết rõ hơn ai hết dao của hắn lợi hại đến
mức nào. Hắn giữ gìn đao kiếm của hắn rất tốt, mài vô cùng sắc bén.

Mắng thầm một tiếng, cô đứng dậy đến nhặt con dao lên, giấu vào trong
mảnh vải buộc ngực, mang theo bên người.

Cô biết một ngày nào đó cô sẽ phải dùng đến nó.

Không phải dùng để tấn công người khác thì là để tự sát.

Cô hy vọng không phải phương án thứ hai.

Khi ra ngoài, hắn nghe thấy tiếng cô ném đồ. Hắn biết cô ném con dao đi,
nhưng hắn không quay đầu, ép mình phải quay về doanh nô lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.