CHIẾN LANG - Trang 142

Trong lều ngoài hòm quần áo, giường, thậm chí còn có một cái bàn nhỏ,
trên bàn là một chiếc đĩa ngọc lưu ly bày đủ loại hoa quả khác nhau.

Hắn không đợi cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Đừng có gây chuyện, những
người khác không kiên nhẫn như ta đâu." Nói xong, hắn xoay người định
đi, lại nghe tiếng cô thở gấp, lạnh giọng trào phúng.

"Ngươi nói hắn sẽ chăm sóc ta? Tới khi nào? Cây đổ bầy khỉ tan. Nếu
ngươi chết, ta cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp."

Hắn siết chặt nắm tay hơn, tàn nhẫn bỏ lại một câu.

"Vậy cô cũng đành tự cầu nhiều phúc thôi."

Hắn đi rồi

Tú Dạ trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia, nhìn hắn nhấc rèm cửa
lên, thong thả đi ra ngoài.

Thân thể cô rất đau, lưng cô cũng đau lâm râm, bộ ngực vì bị hắn xoa nắn
thô lỗ mà phát đau, cổ tay cũng còn vết hồng do bị hắn siết chặt.

Thân thể của cô rất đau, thật sự rất đau, nhưng trái tim trong lồng ngực
cũng siết chặt, không hiểu sao lại đau hơn cơ thể gấp mấy lần, mấy trăm
lần.

Đương nhiên không phải vì hắn, đương nhiên không phải vì hắn.

Cô hận người đàn ông đó, cô rất hận hắn.

Hắn khiến cô nhìn rõ bản thân mình, hận mình không thể đổ hết mọi tội lỗi
lên người hắn.

Khi cô bò dậy, mới phát hiện phía sau đai lưng có cái gì đó. Cô rút ra
nhìn... Chẳng biết tên khốn kia lại dắt con dao của hắn vào đai lưng cô từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.