CHIẾN LANG - Trang 485

Đối với người con gái này, hắn luôn luôn phải bó tay. Hắn đau lòng nhìn
cô, khàn giọng hỏi.

"Sao nàng... Lại ngốc như vậy cơ chứ..."

Cô vuốt ve mặt hắn, áp vào hắn môi, nói nhỏ: "Ta nào có ngốc bằng
chàng..."

Trong ánh bình minh, hắn ôm cô, hôn cô, hôn lên nước mắt nóng ấm của
cô.

"Ta yêu nàng, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn." Hắn nói cho cô, khàn khàn
hứa hẹn: "Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần nàng nguyện ý, ta tuyệt đối sẽ không
bao giờ rời bỏ nàng nữa."

Gió lên thổi tan sương mù, thổi mái tóc của hắn và tóc cô. "Từ nay về sau,
sinh tử gắn bó, mãi không chia lìa." Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
lên, chân thành tha thiết nói.

Tú Dạ nín khóc mỉm cười, đôi mắt đẫm nước thâm tình khẩn thiết nhìn hắn,
nói ra lời hứa hẹn.

"Sinh tử gắn bó, mãi không chia lìa."

Gió thu thổi tới mang theo chút lạnh lẽo, nhưng trái tim vẫn cảm thấy thật
ấm áp.

Ôm người con gái mình yêu, hắn hiểu dù trải qua bao năm tháng nữa nàng
vẫn sẽ là trái tim của hắn, báu vật của hắn, sinh mệnh của hắn.

Đêm hôm đó, hắn lại biến thành sói, để Tú Dạ ngồi ở trên lưng hắn, bám
vào gáy hắn, mang theo cô trở về sườn núi bên ngoài thành.

Nữ pháp sư đứng bên bờ vực, lạnh lùng nhìn tòa thành ánh lửa sáng trưng
dưới chân núi. Con lừa kéo xe vì hắn đến mà có vẻ sợ hãi, nhưng một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.