Trong giai đoạn đầu tiên, các nhà quản lý các đơn vị kinh doanh
có toàn quyền quyết định hoạt động kinh doanh cũng như IT. Xét về
tầm nhìn toàn doanh nghiệp, điều này làm giảm tính linh hoạt toàn
cầu. Để đưa vào sự thay đổi toàn cầu, tất cả các nhà quản lý các đơn vị
kinh doanh trước hết phải đồng ý về sự thay đổi này, và sau đó phải
cùng nhau triển khai. Mặt khác, các doanh nghiệp trong giai đoạn 1 lại
phản ứng rất nhanh với những thay đổi tại thị trường địa phương vì
họ không bị giới hạn bởi các yêu cầu bắt buộc mang tính toàn cầu.
Thêm vào đó, ít nhất về lý thuyết, họ có thể nhất quyết yêu cầu một
giải pháp đáp ứng 100% nhu cầu kinh doanh của mình, họ có thể thiết
kế các quy trình kinh doanh theo đúng yêu cầu và vạch ra các yêu cầu
về IT để hỗ trợ cho các quy trình này.
Trong giai đoạn Chuẩn hóa công nghệ (giai đoạn 2), các đơn vị
kinh doanh đã mất dần một số quyền quyết định về công nghệ. Phải
làm việc trong một số giới hạn (và lợi ích) của chuẩn công nghệ, ngày
càng nhiều nhà quản lý các đơn vị kinh doanh địa phương đồng ý với
một giải pháp 80% và điều này làm giảm tính linh hoạt địa phương.
Tuy nhiên, việc sử dụng công nghệ chuẩn đã làm tăng tính linh hoạt
87