“Ta không ăn được.” Chiếc đũa gắp thất bại, dẫn hồi lực chú ý của Hàn
Tuyết, miệng nàng ô ô kháng nghị, lại đẩy chén cơm đến trước mặt Hàn
Chiến.
“Không ăn điểm tâm là có thể ăn được cơm.” Hàn Chiến lại đẩy trả chén
cơm lại cho nàng, ra hiệu cho cung nữ đứng một bên bê bàn điểm tâm đi.
Thể lực yếu như thế còn không muốn ăn cơm, cũng khó trách ngay lần đầu
đã mệt ngủ mê man. Vì hạnh phúc của mình mà suy nghĩ một chút, sau này
phải đốc thúc nàng ăn đủ ba bữa mới được.
“A. . . . chớ có lui xuống a, ta còn muốn ăn điểm tâm nha.” Nhìn cung
nữ bưng bàn điểm tâm xuống, Hàn Tuyết nóng lòng kêu lên, nhưng là có
Hàn Chiến ở bên thì những cung nữ này sẽ không nghe lời nàng. Nàng chỉ
có thể trơ mắt nhìn điểm tâm mến yêu của nàng bị mang đi mất.
“Gần đây đã gầy mất một chút, còn không chịu ăn cơm?” Hàn Chiến
trách cứ cau mày nhìn Hàn Tuyết, bưng chén cơm lên đặt vào tay nàng.
Hàn Chiến mắt to long lanh chớp chớp, kì kèo kéo lấy tay áo Hàn Chiến
làm nũng, hi vọng Hàn Chiến có thể đổi cho nàng từ ăn cơm sang ăn điểm
tâm. Trong lòng biết nàng sở cầu điều gì, Hàn Chiến kiên định lắc đầu một
cái khiến Hàn Tuyết gương mặt tràn đầy tinh quang nháy mắt liền vụt tắt.
“Nàng bình thường không chịu hảo hảo ăn cơm nên mới dễ dàng mệt
mỏi như vậy, ngoan, dùng nhiều một chút.” Hàn Chiến săn sóc gắp món ăn
Hàn Tuyết thích nhất đặt trong chén nàng, “Ít nhất ăn một nửa rồi có thể ăn
điểm tâm.”
Hàn Tuyết ủy khuất bĩu môi, tự biết nếu không chịu ngoan ngoãn ăn
cơm, Hàn Chiến chắc chắn sẽ không bỏ qua, chỉ có thể bưng chén cơm lên
ăn từng chút từng chút, thỉnh thoảng dùng ánh mắt giết người oán trách
phóng đao về phía Hàn Chiến.