“Ban ngày thì có gì mà xem.” Hàn Tuyết đôi môi đỏ mọng cong lên,
không thuận kêu, “Ban ngày sẽ không tới nhìn được nha, ngươi dẫn ta đi đi
mà, có được không?”
Bộ ngực mềm mại bởi vì hai thân thể dán chặt, theo động tác di động
nhẹ nhàng của nàng không ngừng cọ xát trước lồng ngực rắn chắc của hắn,
làm Hàn Chiến nhiệt huyết dưới bụng lại một phen nổi lên. Hắn ôm chặt
hông Hàn Tuyết, làm hạ thể hai người cận kề nhau, cúi xuống bên tai Hàn
Tuyết dùng thanh lượng chỉ đủ hai người nghe được nói: “Nàng nếu còn lộn
xộn nưa, ta ngay bây giờ sẽ đè nàng trên bàn.”
Vật cứng rắn kia dán chặt với bụng làm Hàn Tuyết trừng lớn mắt, nhìn
trộm cung nữ cùng thái giám đứng hầu hai bên, nàng nóng đỏ cả mặt, phất
tay cho mọi người lui ra sau, nhu nhược yếu ớt nói: “Người ta chỉ tò mò cái
Long Dược mỹ nhân gì kia có khả năng gì mà khiến hoàng đế ca ca cũng bị
đêm xuân của nàng mê hoặc nha, chàng cũng không thấy kỳ sao?”
Khẽ hếch eo khỏe, Hàn Chiến mặt không chút thay đổi nói: “Nếu không
phải sợ nàng yếu ớt không chịu nổi, hai người chúng ta sẽ không chỉ có
hàng hàng đêm xuân đâu.”
Hàn Tuyết ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, hai tai leo lên cổ Hàn Chiến, chơi
xấu nói: “Ta không biết hôm nay chàng mà không mang ta đi, sau này sẽ
không cho phép vào phòng của ta.”
Loại uy hiếp này thực vô cùng nghiêm trọng, Hàn Chiến mày kiếm nhíu
lại, tỏa ra một thân hàn khí.
Hàn Tuyết rụt cổ, trong lòng thầm mắng một câu ‘Quỷ hẹp hòi’, vùi mặt
vào cổ Hàn Chiến, nhẹ nhàng vặn vẹo cọ cọ vật cứng rắn trên bụng, “Chàng
đi theo ta, cùng lắm sau khi trở lại ta tùy chàng xử trí, có được không?”
Nàng chính là không muốn buông tha hắn, ngay cả mỹ nhân kế cũng đem ra