“Không buông! Chúng ta trước đó đã nói qua rồi.” Hàn Chiến cúi đầu
dán lên mặt nàng mà nói, hô hấp không yên, mãnh liệt phun trên cổ cùng
ngực nàng, hại Hàn Tuyết hô hấp cũng rối loạn.
“Chàng----,” Hàn Tuyết gương mặt đỏ ửng cắn cắn môi, nhẹ giọng mềm
mại nói: “Người ta còn chưa có nói muốn đổi ý.”
“Cho dù nàng có đổi ý, ta cũng không cho.” Hàn Chiến thở gấp hôn lên
cổ Hàn Tuyết, động tác bất đồng so với sự săn sóc ôn nhu trong dĩ vãng,
thay đổi thành nhiệthuyết nóng bỏng lại mang chút thô lỗ, mỗi một cái hôn
mút đều dùng lực, trên cổ ngọc trắng trẻo non mềm của nàng lưu lại từng
đóa hồng mai.
“Nha . . . nhẹ . . . Nhẹ chút . . . . . A . . .” Hàn Tuyết có điểm bị thô lỗ
của hắn hù dọa, loại động tác này tuy có chút đau nhưng lại làm nàng dâng
lên cảm giác hưng phấn, nhiệt độ cơ thể biến đổi, ngay cả dưới yếm, nhũ
tiêm cũng đã dựng đứng lên.
Hàn Chiến gặm cắn một đường tới trước ngực nàng, thấy đỉnh nhũ nổi
lên sau lớp yếm, khẽ cười: “Tuyết Nhi cũng muốn rồi sao!”
“Chàng thật đáng ghét!” Hàn Tuyết đỏ bừng cả mặt, nâng tay đẩy lồng
ngực Hàn Chiến một cái. Hàn Chiến đáp lại trong nháy mắt, ngón tay xé
rách dây yếm củanàng, một phen kéo xuống ném ra phía sau.
“Nha . . . . .” Hàn Tuyết kêu khẽ một tiếng, vội vươn tay che chắn, lại bị
Hàn Chiến nhanh hơn một bước bắt được, đem đôi tay nàng vòng ngược về
sau. Hàn Tuyết xấu hổ uốn éo thân người, Hàn Chiến lực đạo như có như
không làm nàng cảm thấy khó chịu, nhưng tư thế như vậy càng khiến bộ
ngực thêm cao ngất, như mời mọc hắn thưởng thức, làm Hàn Tuyết toàn
thân đều nhàn nhạt ửng hồng.
“Bảo bối, không cần hấp dẫn ta,” Hàn Chiến cọ nhẹ vào mặt nàng, hô
hấp nóng rực phả trên mặt, “Nếu không ta sợ sẽ không khống chế được