“Đã thấy?” Hoàng Phủ Hạo Thiên nhướng mi, “Không sai, ngươi có cần
thử một chút không?”
“Cùng nữ nhân như chó cái, cũng chỉ xứng ngươi, ta có Tuyết Nhi là đủ
rồi.” Hàn Chiến ác độc đem lời nói ném về phía mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên,
thản nhiên ôm Hàn Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống trên một long ỷ khác,
không chút mảy may để ý gương mặt đã tối sầm một nửa của hoàng đế.
“Ngươi mắng ai là chó?” Hoàng Phủ Hạo Thiên hung hăng trừng mắt
Hàn Chiến đang nhàn nhã.
“Ta là nói nữ nhân của ngươi quá lẳng lơ, không thích hợp với ta, ngươi
tự mình nghĩ đi, ta cũng không có biện pháp.” Hàn Chiến không lưu tâm,
cười cười, tuyệt không sợ chọc giận hoàng đế sẽ có hậu quả gì. Đầu tiên
đừng nói đến quan hệ hiện tại của hắn cùng Hàn Tuyết, Hoàng Phủ Hạo
Thiên sẽ không dám động, chỉ nói tới hai người có hơn mười năm giao tình,
hắn sẽ không dám làm gì Hàn Chiến.
“Hừ! Cũng chỉ có Tuyết Nhi là bị ngươi lừa gạt.” Nam nhân này dưới
lớp mặt nạ lãnh khốc chính là một lão hồ ly giấu đầu giấu đuôi, công lực đã
cao đến mức mà người bên cạnh bị hắn âm thầm gây áp lực cũng phải quỳ
bái trình độ của hắn.
“Ta chỉ lừa nàng là đủ rồi.” Hàn Chiến ôn nhu vuốt nhẹ gương mặt đang
say giấc nồng của Hàn Tuyết, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên thì
mặt mũi lại lạnh băng, “Nàng trên đường bị người ta mai phục, thiếu chút
nữ bị ám hại.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên mày kiếm nhíu lại: “Người phương nào gây
nên?”
“Kim Sa Hiền vương Nhị thế tử.”