buông lỏng, thì ra cũng không khó nói ra khỏi miệng như vậy.
“Thật sao?” Nàng khẩn trương, đôi tay bắt vạt áo trước của hắn, trong
lòng thật ngọt.
Hàn Chiến nhìn mái đầu đang chôn sâu ở trong ngực hắn, nhất thời
không nói nên lời. Nàng xuất thân danh môn, cơ trí thông tuệ, tài hoa, dung
mạo càng không ai có thể so. Mà hắn, ngay cả phụ mẫu mình là ai đều
không rõ, nếu không phải được nàng cứu giúp, có lẽ hắn cả đời chỉ có thể
ăn xin ở đầu đường, cũng có lẽ sớm đã bị người đánh chết, hoặc đói chết
đầu đường. Làm gì có một thân công phu như bây giờ? Hắn làm sao nỡ
lòng, vì tình yêu của hắn, để cho nàng cùng hắn ăn cơm rau dưa, mặc váy
vải thô? Chỉ vừa mới nghĩ đến như thế, hắn đã đau lòng không thôi, lắc lắc
đầu, hắn sao đành lòng chứ, nàng xứng đáng với người tốt hơn hắn nhiều.
Cảm nhận được người nào đó lại cố chấp, lắc lắc đầu, hơi thở Hàn Tuyết
nghẹn ngào, trước mặt liền mơ hồ một mảnh, “Ngươi ghét bỏ ta?”
“Không! Sao có thể chứ.” Một tay nâng lên dung nhan kiều diễm đang
ôm trong tay, nước mắt nhòe nhoẹt rơi vào mắt hắn, làm tâm hắn nhói đau
không ngừng. Thương tiếc hôn lên những giọt trân châu tuôn không ngừng,
hắn không kiềm được, hôn lên đôi môi mọng run rẩy. Ôn nhu liếm hôn môi
mọng non mềm, lưỡi thăm dò vào bên trong, ngọt ngào như mật, quấn lấy
cái lưỡi thơm tho, tinh tế liếm láp dây dưa. Thẳng đến lúc người yêu bé nhỏ
ôm trong tay nhanh chóng thở không nổi, mới rời khỏi lại không nỡ rời xa,
môi lưỡi liếm dọc môi mềm đang thở dốc.
“Là ta không xứng với tiểu thư, ta vốn là con nhà võ, sợ nàng phải cùng
ta chịu ủy khuất .” Đôi tay to ấm áp nhẹ đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn
của nàng, hắn đau xót nói.
“Ta không sợ, ” Gương mặt Hàn Tuyết ửng đỏ nói nhỏ.”Huống chi, gia
nghiệp Hàn gia trang lớn như vậy, ta cũng không đói.” Kiều mỵ giương mắt