“Ừm?” Hàn Chiến tinh tế rửa sạch người Hàn Tuyết, đối với thân thể
mềm nhũn của nàng hắn đắc ý hơi nhếch khóe miệng, nữ nhân của hắn dưới
yêu thương của hắn liền tan chảy thành một vũng nước xuân, điều này còn
không đáng để hắn đắc ý sao?
“Chúng ta đi Khánh quốc đi, ta không muốn tách chàng ra.”
Hàn Chiến buồn cười vỗ nhẹ cái mông Hàn Tuyết, “Ta hình như là thị vệ
của nàng không phải sao? Thị vệ không đi theo chủ nhân thì còn có thể đi
đâu?”
“Giảo biện, đừng cho là ta cái gì cũng không biết.” Hàn Tuyết hừ lạnh
liếc nhìn hắn một cái, nếu không phải hiện tại không còn khí lực, nàng nhất
định sẽ hung hăng chỉnh hắn.
Hàn Chiến trong lòng cả kinh, gương mặt lạnh cứng co rút không tự
nhiên , “Nàng biết rồi?”
“Biết cái gì?” Hiện tại biết sợ rồi? Đã muộn! Giơ tay lên vỗ nhẹ bộ mặt
có chút mất cân đối của Hàn Chiến, Hàn Tuyết nhịn xuống ý cười đầy bụng,
cố ý nghiêm mặt nói: “Biết con trai độc nhất của Úy Trì Đại tướng quân lại
ở bên cạnh ta làm thị vệ mười năm, hay là biết có người hạ mình làm thị vệ
không hiểu là bởi có rắp tâm bất lương gì?”
Thấy Hàn Tuyết lạnh mặt nói một hồi trơn tru, Hàn Chiến lập tức nóng
vội, sợ hãi giống như có hồng thủy từ trong lòng trào ra. “Không có. Tuyết
Nhi, nàng hãy nghe ta nói, ta đối với nàng là thật lòng, không có bất kì rắp
tâm bất lương nào, thật đấy, nàng tin ta.”
Bị Hàn Chiến ôm chặt vào trong ngực, chỉ nghe được lời nói gấp gáp
của hắn bên tai, ở nơi hắn không thấy được, Hàn Tuyết mới nghịch ngợm lè
lưỡi một cái. Cũng không tin không tới phiên ngươi, bại hoại!