CHIẾN THẦN - Trang 111

Dưới mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ. Đám người thú còn

chưa kịp nghe ra là âm thanh gì thì tiếng động đó lại vang lên lớn hơn. Lúc
này mọi người mới nhận ra đó là tiếng mặt đất nổ tung, đổ sụp. Đồ Lôi trợn
mắt há miệng, Tiêu Khắc nhanh chóng che chở cho hắn rồi lùi lại vài bước.

Ngay sau đó, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đám cận vệ quân

kinh hãi la hét. Tiếng nổ còn chưa dứt, trên mặt đất đã không thấy bóng
dáng của bọn họ đâu nữa.

©STE.NT

Những tiếng rên la đau đớn không ngừng truyền tới. Trên mặt đất xuất

hiện một cái hố sâu hơn mười mét, bốn mươi tên cận vệ quân vừa biến mất
ban nãy đang nằm lọt thỏm dưới cái hố ấy, kẻ nào kẻ nấy sợ hãi đến độ tiểu
cả ra quần. Toàn bộ nhóm thân tín của Hứa Mộ Triều cười ha hả, kéo nhau
tới vây quanh miệng hố xem trò vui.

“Ai nói Đội trưởng chỉ đánh có một đấm?” Đại Võ quay sang nói với

người bên cạnh. “Chẳng qua là chúng ta không nhìn rõ mà thôi!”

Dưới ánh mặt trời, đôi cánh màu đỏ chói mắt như ngọn lửa bập bùng,

mái tóc dài, đen nhánh và mềm mại như lụa bay phấp phới trong gió. Trong
bộ quần áo màu đen, cơ thể bán thú vốn nhỏ nhắn, tràn đầy sức mạnh của
Hứa Mộ Triều trở nên cao lớn, trang nghiêm như tử thần.

Cô khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt màu xanh đậm hơi nheo lại, liếc nhìn đám

cận vệ quân nằm ngổn ngang dưới đáy hố, cất giọng trong trẻo, dịu dàng
nhưng khống kém phần khinh miệt: “Hổ không ra oai… các người lại tưởng
tôi là con mèo hen à?”

Đám cận vệ quân ở dưới đáy hố đều đã hoá đá, chỉ biết trợn mắt há

miệng nhìn một cách ngây ngốc. Một lúc sau mới có gã để lộ vẻ mặt kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.