CHIẾN THẦN - Trang 134

Ánh sáng chiếu xuống từ ngọn đèn thủy tinh lớn treo trên trần, phòng

khách màu trắng bạc, hoàn toàn bằng kim loại rộng mở, hết sức mát mẻ và
sạch sẽ. Trong phòng khách hầu như không bày biện bất cứ thứ gì, chỉ có
một loạt giá sách bằng kim loại đen kê sát tường, chất đầy các loại sách.
Trong góc phòng, nơi ánh mặt trời có thể rọi thẳng tới là một màn hình tinh
thể lỏng khổng lồ, rộng tới năm mét vuông, màu xanh biếc sáng lấp lánh,
treo lơ lửng, bên cạnh là một chiếc máy chủ cao bằng một người trưởng
thành.

Mấy gã người thú khiêng rương quà tặng bị giữ lại ở gian ngoài, Hứa Mộ

Triều chỉ dẫn theo Hắc Kiệt, A Lệ và ba gã người thú nhanh nhẹn đi theo
Minh Huy vào trong.

Nhanh chóng quan sát sự bài trí trong phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt

Hứa Mộ Triều dừng lại ở nơi xa nhất của phòng khách, một bóng hình cao
lớn đang đứng bất động trước cửa sổ.

“Tướng quân, bọn họ tới rồi.” Minh Huy thu hồi dáng vẻ hoạt bát, lanh

lợi, cẩn trọng, cung kính nói với người kia.

Trong ánh nắng màu vàng kim nhàn nhạt, người đó chậm rãi quay lại.

Hắn mặc bộ quân phục màu xanh, dáng người dong dỏng cao, hơi gầy.
Dưới chiếc mũ quân nhân màu xanh đậm là một gương mặt đẹp và hòa nhã.
Làn da trắng, hàng lông mày đen dày, điềm đạm tựa bức tranh thủy mặc.
Trong vẻ anh tuấn, lãng tử của hắn vẫn toát lên sự nhã nhặn, trông thanh tú
mà vẫn đủ sắc sảo. Nhìn thấy đám người Hứa Mộ Triều, hắn liền nở một nụ
cười ấm áp.

Hứa Mộ Triều thực sự không nghĩ tới, Tướng quân Minh Hoằng lại có vẻ

ôn hòa, nho nhã đến vậy, hơn nữa lại có được nét đạo mạo của người quân
tử thời xưa. Và khi hắn đã xoay hẳn người lại, đối diện với mọi người, đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.