CHIẾN THẦN - Trang 142

“Chẳng lẽ các người không muốn ư? Thật ngu xuẩn... Đây rõ ràng là một

món hời!” Minh Huy bỗng nhiên nói chen vào, liếc mắt nhìn A Lệ. “Đừng
quên ngay từ phút đầu tiên các người tới đây, viên sĩ quan cảnh vệ đã hạ
lệnh cảnh giới. Chỉ cần có bất kỳ cơ thể sống nào có ý đồ chạy trốn, đội
cảnh vệ sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Lúc đó, các người sẽ bị ném vào lò
luyện.”

Thì ra “món hời” mà cô ta luôn miệng nhắc tới chính là việc này. Cô ta

cho rằng bị cải tạo thành người máy là một việc rất hời đối với đám người
Hứa Mộ Triều ư?

Minh Hoằng nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm, sắc mặt u ám giống như

khói bụi tro đen bên ngoài cửa sổ. Nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn điềm tĩnh
như thường, hắn bỗng nở nụ cười.

“Chuyện này... đương nhiên là tôi biết.” Giọng điệu của cô hết sức ngông

cuồng, đôi mắt xếch màu xanh yêu dị thản nhiên liếc nhìn Minh Hoằng.
“Thế nhưng, Minh Hoằng, liệu anh có đủ tư cách, đủ năng lực để cải tạo tôi
không?”

Giọng điệu của cô vô cùng sắc bén, mang theo sự khinh miệt không gì

sánh nổi. Minh Hoằng ngẩn ra, khuôn mặt anh tuấn, trí thức thoáng chốc
tím tái vì giận dữ. “Cô... dám nghi ngờ năng lực của tôi?”

“Đúng!” Ánh mắt Hứa Mộ Triều lộ vẻ chân thành, mong mỏi. “Thực ra,

trở thành người máy là mơ ước lớn nhất trong đời tôi.”

Minh Huy, đám người thú, thậm chí cả A Lệ, tất thảy đều tái mặt. Minh

Hoằng nhướng mày, khoanh tay nhìn cô một lượt.

“Nếu không, đường đường là một Phó thống lĩnh cao quý, phụ tá đắc lực

của Đồ Lôi, thống lĩnh mười tám nghìn thú binh như tôi, sao có thể tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.