CHIẾN THẦN - Trang 144

tôi, thậm chí còn phải siêu việt hơn, nếu không thì đừng có mang kĩ thuật
cải tạo thấp kém của anh áp dụng lên người tôi và lính của tôi. Tôi không
bao giờ chấp nhận!”

Dưới lòng đất không có mặt trời, vài giờ sau, sắc trời tối dần, chỉ có lò

lửa của nhà máy hắt những tia sáng màu đỏ lên nền trời.

Phía sau Hứa Mộ Triều là một mảnh đỏ rực như ánh hoàng hôn, nhuộm

hồng khuôn mặt trắng nõn của cô. Đám thú binh nín thở, quan sát người thủ
lĩnh của mình.

“Phó thống lĩnh, chúng ta thực sự phải chấp nhận việc bị cải tạo sao?”

Một thú binh rụt rè cất tiếng hỏi, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng.

Hắc Kiệt lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn! Phó thống lĩnh chỉ tùy cơ ứng biến

mà thôi!”

Hứa Mộ Triều lẳng lặng liếc qua từng gương mặt sợ hãi của đám thú

binh một lượt, mặc dù trong lòng cô cũng không dám chắc nhưng vẫn
nghiêm túc nói: “Tôi sẽ làm hết khả năng của mình để đưa mọi người ra
khỏi đây.”

Điều kiện cô đưa ra cho Minh Hoằng không phải là đánh thắng cô, mà

chính là học được toàn bộ năng lực siêu việt của cô. Việc này khó khăn hơn
chuyện chiến thắng cô nhiều. Huống chi, sau lần đầu tiên giao đấu với Minh
Hoằng, cô hoàn toàn không thể nắm chắc việc thắng thua. Cô chỉ có thể
nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Bọn họ bị nhốt trên tầng hai của tòa nhà, cửa ra duy nhất đã bị mười tên

người máy có vũ trang canh gác. Ngoài ra, theo như lời Minh Huy nói, đội
sĩ quan cảnh vệ còn bố trí trạm gác ở khu vực thang máy thông với mặt đất
gần đó. Số lượng cảnh vệ của hai phòng tuyến chưa chắc đã có thể chế ngự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.