CHIẾN THẦN - Trang 156

Minh Huy lè lưỡi, lớn tiếng nói: “Tướng quân, chúng tôi đi trước đây!”

rồi kéo A Lệ chạy đi. Hứa Mộ Triều không yên tâm để A Lệ ở một mình
với cô ta, thấy thế thì lập tức hô lên: “Hắc Kiệt!”

Một gã bán thú có thân hình cường tráng trầm tĩnh bước ra từ phòng kế

bên, gật đầu với Hứa Mộ Triều, sau đó sải bước về hướng A Lệ và Minh
Huy vừa rời đi.

Minh Hoằng không nói gì, chỉ nhìn Hứa Mộ Triều rồi mỉm cười ôn hòa.

“Đi thôi!”

Trong bóng đêm, đại dương mênh mông, đen như mực, hơi nước xộc

thẳng vào mũi. Đây là một khoảng trống dịu dàng mà yên tĩnh hiếm hoi
giữa đất trời. Đèn pha nơi trạm gác sáng choang, rọi xuống bãi cát trắng
mịn. Trong rừng nham thạch có một dòng nước xanh giàu khoáng chất uốn
lượn quanh co, ngày ngày giội rửa tầng tầng lớp lớp nham thạch thật dày.

Minh Hoằng lẳng lặng đứng trên tảng đá, chắp tay nhìn Hứa Mộ Triều.

Hứa Mộ Triều vẫn thản nhiên giẫm chân trần lên bờ cát trắng mịn, giả vờ
như không hề hay biết ánh mắt dõi theo bóng lưng mình. Nơi này cách
chiếc thang lên xuống mặt đất kia còn khá xa, có Minh Hoằng ở đây, Hứa
Mộ Triều tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của những cảnh vệ khác. Ý
định thăm dò tìm đường chạy trốn đêm nay coi như công cốc. Chỉ có thể hi
vọng A Lệ và Hắc Kiệt may mắn tìm được manh mối gì đó.

Cô tập trung tinh thần đề cao cảnh giác, nhưng có vẻ như đêm nay Minh

Hoằng không định ra tay với cô, chỉ trầm mặc từ đầu tới cuối. Có điều, hai
người càng lúc càng cách xa sở chỉ huy.

“Ở đây đẹp thật!” Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn Minh Hoằng, nói với

giọng chân thành. “Nguồn nước trên mặt đất đã bị nhiễm bức xạ hạt nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.