CHIẾN THẦN - Trang 167

Hứa Mộ Triều hoảng sợ ngẩng phắt đầu lên. Cuồng vọng đến mức muốn

tiêu diệt tất cả các chủng tộc khác sao? Chẳng lẽ người máy thực sự không
phải là kiệt tác của một chủng tộc nào đó, mà đúng là kết quả của sự tự thân
tiến hóa? Cho nên bọn chúng mới muốn vươn đến một vị thế cao hơn, xâm
chiếm đại lục của các chủng tộc?

Đêm đã khuya.

“Nỗi đau đớn này... không thấm vào đâu cả.” A Lệ nói với giọng run rẩy.

Hứa Mộ Triều nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi run rẩy của cậu

thì không cho phép cậu kháng cự, lẳng lặng ôm cậu vào lòng.

Họ cùng nhau nghênh đón ánh sáng của một sớm bình minh.

Lúc mặt trời ló dạng, A Lệ rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ mê man.

Hứa Mộ Triều đặt cậu ta nằm xuống rồi yên lặng rời khỏi phòng. Cô đã dặn
dò Hắc Kiệt, nếu như cô không may bị cải tạo thì cứ dùng biện pháp bắt
Minh Huy làm con tin, có lẽ vẫn mở ra được một con đường sống. Nhưng
Minh Huy thực sự chiếm một vị trí nào đó trong lòng Minh Hoằng sao? Có
lẽ đây chỉ là cái cớ để cô trấn an đám người Hắc Kiệt mà thôi.

Vừa bước vào nhà xưởng, Hứa Mộ Triều đã ngẩn cả người. Các thiết bị

máy móc chồng chất trong góc nhà xưởng ngày hôm qua đã được dọn sạch.
Giữa phòng đặt một số thiết bị mới tinh, tỏa sáng lấp lánh giữa ánh đèn.
Trên chiếc bàn kim loại khổng lồ, trong suốt, chất liệu mỏng nhẹ, đủ cho
bốn người nằm. Đèn đóm trong nhà xưởng đồng loạt bật sáng một cách
khác thường, trông chẳng khác nào một phòng thí nghiệm được trang bị đầy
đủ tiện nghi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.