CHIẾN THẦN - Trang 250

Bốn giờ sáng, vua zombie đáng thức Hứa Mộ Triều dậy. Vừa mở mắt ra,

cô liền nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc trầm tĩnh, dịu dàng của Thẩm Mặc
Sơ. Anh ta ôm cô dậy, lặng im một lát mới buông cánh tay đã chiếm cứ
hông cô cả đêm qua.

Hứa Mộ Triều hơi xấu hổ, vội vã cúi đầu, hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”

Vua zombie cúi đầu, nhìn vành tai trắng hồng của cô hơi đỏ lên, giống

như hạt trân châu nhuốm máu. Vẻ đẹp đó khiến trong lòng anh ta dấy lên
cảm giác thương hại.Nhưng anh ta không nói một lời, chỉ quay lưng về phía
cô, ngồi xổm xuống. “Nào, để tôi cõng em.”

Nhìn tấm lưng rộng lớn, vững chãi của vua zombie, Hứa Mộ Triều lập

tức trả lời theo bản năng: “Không cần đâu, tôi có thể bay mà.”

“Vết thương trên lưng em chưa khỏi hẳn.” Anh ta nói với giọng thản

nhiên, “Hơn nữa, đây lại là lãnh địa của zombie.”

Sắc trời âm u, không khí ẩm ướt.

Từ nơi đóng quân vắng lặng của zombie đễn dãy núi mịt mờ, sâu thẳm

cách xa hàng kilômét, nhưng khung cảnh lướt qua lại tựa như nước chảy
mây trôi.

Hứa Mộ Triều nằm trên lưng vua zombie, tâm trạng có chút kích động lạ

lẫm. Cô cũng từng lên đỉnh núi trong bóng đêm như vậy, chỉ khác là lúc đó
cô giương cánh bay lượn, tự do tự tại như loài chim, được là chính mình,
thanh thản không chút gò bó.

Nhưng vua zombie “không có cánh” này lại có cách “bay lượn” khiến

người ta chấn động. Từng hàng cây cao lớn, rậm rạp bị một sức mạnh như
vũ bảo ép phải nhường lối, các loài chim muông, mãnh thú hoảng sợ, cuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.