CHIẾN THẦN - Trang 28

Rõ ràng đây là mùi tỏa ra từ động vật giống cái khi đến mùa, thơm đến

ngất ngây.

Đội trưởng ngẩn ra, sắc mặt hơi biến đổi. Thực ra, đây không phải là lần

đầu tiên cô mơ thấy giấc mơ kì quái đó. Trong mơ, cô thấy mình cùng một
người đàn ông không nhìn rõ mặt liều chết quấn lấy nhau… Khi tỉnh khỏi
giấc mộng, thấy đáy quần lót ẩm ướt, toàn thân mỏi nhừ, cô cảm thấy xấu
hổ và giận dữ không sao chịu nổi.

Cô chưa từng có dục vọng, thế mà lại mơ thấy giấc mộng này, thật sự có

chút bực bội. Thậm chí cho dù cô có thức đến nửa đêm hay gần sáng mới
ngủ, dù mệt gần chết đi chăng nữa thì thỉnh thoảng vẫn mơ thấy giấc mơ đó.
Hôm nay không cẩn thận còn để Đại Võ ngửi thấy mùi.

Vờ như không nghe thấy câu hỏi của Đại Võ, cô hỏi ngược lại: “Đội

phó! Sáng sớm không lo luyện binh còn đến chỗ tôi làm gì?”

Đại Võ sực nhớ ra, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói: “À! Tôi đến để

báo cáo tình hình chiến sự… Rạng sáng ngày hôm nay, một đội tuần tra
nhóm gồm mười người của chúng ta đã bị đám binh lính loài người giết
sạch. Thi thể đang để ở Thành Đông.”

Đội trưởng đang rửa mặt bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đại Võ, hỏi:

“Loài người ư?”

Hai người lập tức xuống lầu, vừa mới tới tầng hai, Đại Võ đột nhiên kéo

cánh tay đội trưởng. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy trên khuôn
mặt ngăm đen của anh chàng bán thú lực lưỡng tràn ngập vẻ chân thành tha
thiết.

“Mộ Triều…” Anh ta đột nhiên dịu giọng gọi tên cô. “Nếu như cô cần,

tôi, và còn năm ngàn binh lính ngoài kia nữa, bất cứ ai, bất cứ lúc nào, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.