CHIẾN THẦN - Trang 331

Nhìn cậu thiếu niên mặc bộ quần áo lụa trắng, thánh thiện như thiên sứ,

Đồ Lôi không khỏi ngẩn người.

“Chân kim loại ư? Thật xấu xí!” Hắn cau mày, nói.

Hắn đi giày cho cậu, cứ như cậu lại là thú cưng hoàn mĩ, đẹp đẽ không tì

vết của hắn ta. Rồi hắn ngẩng đầu, nói: “Ta không ngờ lại có được ngươi
lần nữa… Lúc tống ngươi đến đảo Tây Vu, ta rất đã hối hận… Bởi không
có kẻ nào xinh đẹp bằng ngươi.”

Đôi mắt trong veo của A Lệ lúc này trở nên mờ mịt, phảng phất hình

bóng của cậu thiếu niên trầm mặc, cam chịu và tuyệt vọng bên cạnh hắn
mấy năm trước.

“Làm thế nào mà ngươi và Hứa Mộ Triều thoát được? Ở đảo Tây Vu đã

xảy ra chuyện gì? Ngươi và Hứa Mộ Triều ở cùng nhau là định phản bội ta
sao?” Đồ Lôi hỏi một tràng.

Nhưng A Lệ không trả lời, dù chỉ một câu.

Không nhận được câu trả lời nào nhưng Đồ Lôi lại không cảm thấy tức

giận, hắn khẽ mơn trớn cậu thiến niên. “Không nói sao? Không sao, ta có
rất nhiều biện pháp bắt ngươi mở miệng. Ngươi cho rằng ta vẫn còn yêu
thương, quý mến ngươi như trước sao, hả kẻ phản bội nhỏ bé?”

Ngày hôm sau.

Chỉ mới trải qua một ngày một đêm nhưng trong cơn mê man, A Lệ lại

cảm thấy đây là hai mươi tư tiếng đồng hồ tăm tối nhất trong cuộc đời cậu.
Không biết bao nhiêu bàn tay người thú bẩn thỉu đã mò mẫm khắp cơ thể
cậu. Cậu chẳng khác gì một món đồ chơi rẻ tiền để bọn chúng chà đạp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.