CHIẾN THẦN - Trang 358

“Bọn họ cũng là bất đắc dĩ. Hứa Mộ Triều, sao cô có thể chỉ vì ân oán cá

nhân mà không nghĩ tới đại cục chứ?” Mộ Đạt nói như quát.

“Tôi phải nghĩ tới đại cục, còn anh thì có thể bỏ đi sao? Đây là đạo lí gì

chứ!” Hứa Mộ Triều lạnh lùng nói. “Anh không định quay lại chiến trường
mà trốn vào nơi rừng thiêng nước độc để gặm nhấm nỗi đau đến cuối đời à?
Lẽ nào đây là điều mà vợ anh mong muốn sao? Trốn tránh trách nhiệm, ai
mà không muốn chứ!”

Mộ Đạt hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt thú bùng lên

ánh lửa giận dữ, y gằn giọng nói: “Quan Hỷ… Cố ấy vốn không muốn tôi
tham chiến. Là do tôi không nghe lời cô ấy, sớm xuất ngũ, nên mới khiến cô
ấy chết thảm như vậy…” Nhắc tới cái tên này, y lại càng buồn bã, đau đớn.

“Cô ấy chỉ hi vọng không còn cảnh trăm họ lầm than mà thôi!” Hứa Mộ

Triều cũng quát lên. “Cô ấy luôn mong loài người và thú tộc có thể chung
sống hòa bình, anh nên dùng quãng đời còn lại của mình để hoàn thành
nguyện vọng này của cô ấy mới phải! Chẳng lẽ anh muốn cô ấy chết một
cách uổng phí sao?”

Mộ Đạt buồn bã ngồi xuống ghế. “Quan Hỷ…”

“Cùng tôi quay về đi, Mộ Đạt.” Hứa Mộ Triều nói với giọng kiên định.

“Đừng phủ nhận chuyện tôi và anh không thể thờ ơ trước sự tồn vong của
thú tộc.”

Màn đêm buông xuống tự lúc nào, Mộ Đạt rời khỏi chiến xa của Hứa Mộ

Triều. Qua ô kính cửa sổ, trong lúc lơ đãng, Hứa Mộ Triều bỗng nhìn thấy
vị tướng quân người thú chìm trong nỗi đau mất vợ, cô đơn lái chiếc mô tô
điện, phóng như bay trên vùng bình nguyên bao la rất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.