CHIẾN THẦN - Trang 37

©STENT

Những chiếc xích sắt khẽ rung lên, người đàn ông chậm rãi mở mắt.

Dưới ánh đèn, đôi mắt anh ta như hai hồ nước sâu, trong trẻo đến sững sờ.

“Chẳng liên quan gì tới cô.” Anh ta nói với giọng cực trầm khàn.

Hứa Mộ Triều khua khua cổ tay đã bị còng của mình trước mặt anh ta rồi

nói: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè… Có lẽ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Người đàn ông không thèm để ý tới cô, nhắm mắt lại. Một lát sau, dường

như cảm nhận được điều gì đó, anh ta lại mở mắt ra, trông thấy đôi mắt lấp
lánh của Hứa Mộ Triều đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, vẻ mặt anh ta
càng trở nên lạnh lùng. “Tôi không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, đặc biệt là
phụ nữ.” Dứt lời, anh ta nhắm mắt, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.

Hứa Mộ Triều cảm thấy người đàn ông này rất đặc biệt. Từ trước đến

nay, cô luôn nghĩ rằng hầu hết con người trên thế giới này đều sẽ vì sự sinh
tồn mà cúi đầu khuất phục, ngay cả đám người thú dưới quyền của cô cũng
vậy, sau khi bị bắt làm tù binh, chúng đều học cách ăn nói khép nép để
mong giữ được tính mạng. Nhưng người đàn ông này rõ ràng đang ở trong
tình cảnh khốn khổ, vậy mà lại không hề mở miệng cầu xin, thậm chí còn từ
chối lời thăm hỏi của cô. Phải nói là anh ta quá ngông nghênh hay là quá
cứng nhắc đây?

Cô đang định hỏi dò thêm vài câu thì bất chợt miệng há hốc, cứng đờ,

bởi cơ thể lại truyền đến cái cảm giác kích thích, rạo rực ấy. Không thể nào,
chẳng lẽ cái tên nhếch nhác, lôi thôi, máu me đầy người kia lại có thể khiến
cô nổi ham muốn được sao? Bộ dạng anh ta lúc này rõ ràng khiến cô cảm
thấy chán ghét vô cùng, nhưng không hiểu sao trong người lại trào dâng
cảm giác kích thích mãnh liệt nhường này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.