CHIẾN THẦN - Trang 398

cũng không nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng liếc nhìn nhau, sau đó cùng ngồi

xuống xô pha.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.

Một lát sau, vẫn là Tạ Mẫn Hồng đứng ra phá tan sự yên tĩnh trong

phòng. Anh ta nhìn sắc mặt của “A Lệ”, do dự hồi lâu mới mở miệng:
“Nguyên soái, chúng tôi chỉ...” anh ta không nói hết câu nhưng người nghe
có thể đoán ra anh ta muốn nói: “Chúng tôi chỉ là quá khiếp sợ.”

Người thống trị uy chấn cả đại lục, niềm tự hào của Cố thị, vị vua trẻ

nhất trong vòng mấy trăm năm qua của loài người; người chưa từng có chút
tình cảm thừa thãi, chỉ biết đến chiến tranh và giết chóc, luôn là đối tượng
để mọi người phải ngẩng đầu ngưỡng mộ đó, hôm nay lại bị một nữ bán thú
– người con gái mà anh chỉ cần duỗi ngón tay ra là có thể bóp chết – níu tay
níu chân, ôm chặt như tình nhân.

Người thanh niên được gọi là “nguyên soái” kia không nói năng gì. Đôi

lông mày đen rậm cau lại, ánh mắt lạnh băng cứ thế nhìn chằm chằm vào
Tạ Mẫn Hồng. Điều này đủ để Tạ Mẫn Hồng nhất thời không thể mở
miệng. Thế nhưng khi liếc nhìn ngực áo sơ mi nhăn nhúm đầy vết nước mắt
nước mũi của Nguyên soái, lại liếc nhìn cô gái đang nằm ngủ say cách đó
không xa, trong lòng Tạ Mẫn Hồng không khỏi nảy sinh cảm giác kính nể
Hứa Mộ Triều một cách kì lạ.

Cố Triệt khẽ nói: “Cô ta nhắc tới Cố Lệ.”

Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng chợt bừng tỉnh, tâm trạng nhất thời

cũng trầm hẳn xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.