CHIẾN THẦN - Trang 430

Thế nhưng đúng lúc này, đầu cô lại ngoẹo hẳn sang một bên, hai mắt

nhắm nghiền, ngã thẳng vào lồng ngực anh.

Ngài Nguyên soái không khỏi nhíu mày. Anh thực sự không nghĩ sẽ để

cô ngã xuống sàn nhà trong bộ dạng này. Với sức mạnh không hề giống với
đàn bà con gái của cô, e là cô mà ngã xuống thì sẽ đục luôn một cái lỗ trong
thư phòng có bề dày lịch sử hơn trăm năm của Cố Nguyên soái mất. Thế là
anh nhanh tay ôm lấy cô, để cả người cô vùi trong lòng mình. Đầu cô va
vào lồng ngực nhưng anh không thấy đau lắm, chỉ có cảm giác mềm mại,
ấm áp thôi.

“A...” Cô từ từ ngẩng lên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh như ánh

nước. Cú va chạm này khiến cô choàng tỉnh, ngước mắt nhìn anh, bỗng
nhiên nở một nụ cười thần bí.

Cánh tay của anh bị cánh tay của cô tóm chặt lấy. Đôi mắt sáng trong của

cô như đã hoàn toàn tỉnh táo. “Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn... Cậu
rất quái lạ... Thế nhưng...” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng lại có chút mơ hồ,
nở nụ cười bất đắc dĩ. “Cậu nhất định phải là A Lệ...”

“Tại sao?”

“Bởi vì... A Lệ phải sống...” Cô lẩm bẩm rồi nhắm mắt, ngất đi, đầu cô

lại va vào lồng ngực anh lần nữa.

Tại sao giường của mình hôm nay lại cứng như vậy nhỉ?

Nhưng lại rất ấm áp.

Cô thoải mái dựa vào ngực anh, hoàn toàn không để ý đến cơ thể người

bị cô dựa đột nhiên cứng ngắc như sắt thép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.