CHIẾN THẦN - Trang 428

Cậu không trả lời.

Đầu hơi choáng váng, cô bật cười một tiếng. “Đầu óc tôi hình như hồ đồ

quá rồi.”

Cố Triệt nhìn Hứa Mộ Triều lần nữa khép đôi mi lại, tiếp tục thản nhiên

chiếm cứ bàn làm việc của nguyên soái, trong đầu liền hiện lên suy nghĩ
ngày mai nhất định phải xử phạt người lính hầu kia vì đã hết lần này đến lần
khác dám để cô xông vào đây.

Kì thực anh nghĩ như vậy là oan uổng cho người lính ấy. Bản lĩnh của

Hứa Mộ Triều vốn vượt xa binh lính bình thường của loài người. Hơn nữa,
cô là cô gái duy nhất bước chân vào phủ nguyên soái, chẳng lẽ người lính
hầu lại dám liều chết ngăn cản cô tới gặp Nguyên soái hay sao?

Ánh đèn lẳng lặng rọi xuống mái tóc dài đen nhánh của Hứa Mộ Triều,

ôm lấy cần cổ mảnh khảnh, trắng như tuyết, trong sáng tựa ánh trăng ngoài
cửa sổ. Bộ lễ phục làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô. Gương mặt lúc
nào cũng tỏ vẻ thuần khiết, ngây thơ, đôi mắt sáng long lanh, khuôn miệng
nhỏ xinh luôn gọi anh là “A Lệ”. Tối hôm nay, trông cô còn xinh đẹp hơn
gấp bội, từ khuôn mày, hàng mi đều toát lên vẻ cao quý, hai gò má phớt
hồng, đôi môi anh đào chúm chím...

Mỗi màu sắc trên người cô đều có vẻ trong sáng, tinh khôi đến thế.

Nhìn cô hít thở đều đều, dường như đang dần chìm vào giấc ngủ say, Cố

Triệt khẽ gõ tay lên mặt bàn. “Đứng dậy!”

Cô lầm bầm một tiếng, hé mắt ra, liếc “A Lệ” một cái, trách: “Nước

đâu... Sao cậu vẫn chưa rót cho tôi thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.